"Tiểu Nghĩa! Tiểu Nghĩa!" Thẩm Thất xém chút nữa vui mừng đến khóc rồi, lập tức kéo Lưu Nghĩa dậy: "Cậu là như nào vậy?"
"Tiểu Thất. Có đồ ăn không?" câu nói đầu tiên của Lưu Nghĩa chính là: "Tớ sắp đói chết rồi!"
Phải biết rằng Lưu Nghĩa luôn là hay ăn nhiều và năng lượng cơ thể cao a!
Không ăn một bữa cũng chịu không nỗi, huống chi đây cũng đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi!
Cô thật sự sắp đói đến điên rồi được không?
"Có có có!" Thẩm Thất vội vàng đem tất cả đồ ăn của mình đều đưa cho Lưu Nghĩa: "Mau ăn mau ăn, a không, ăn từ từ, đừng nghẹn lấy!"
Ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn, Lưu Nghĩa ăn như hổ đói mà đem hai cái bánh đậu nành của Thẩm Thất đưa tới đều cho nuốt hết.
Đúng là nuốt a!
Chưa đến ba giây, thì toàn bộ đều nuốt xuống rồi!
Ăn hai bánh đậu nành, Lưu Nghĩa lúc này mới cảm thấy được mình cuối cùng cũng sống lại rồi.
Lưu Nghĩa thật sự nghĩ không ra, những người phụ nữ kia ngày nào cũng la hét ăn uống điều độ để giảm béo, là làm sao làm được đấy!
Cô căn bản là làm không được được không?
Lưu Nghĩa sau khi ăn xong, dù là chưa ăn no, cũng cuối cùng có sức lực để nói chuyện rồi: "Tiểu Thất, cô tại sao lại ở chỗ này?"
"Tớ còn muốn hỏi cậu đây. Cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao làm thành cái bộ dạng như vậy?" Thẩm Thất nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Lưu Nghĩa, một cơn đau lòng: "Đều tại tớ, đều là tớ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745234/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.