Trong chốc lát, Sùng Minh ôm lấy Thẩm Hà leo lên sườn núi.
Ở đó có mười mấy hộ gia đình đang sống, hiển nhiên là những nhà dân sinh sống ở đây.
Nhưng mà chưa đợi Thẩm Hà hít mũi bật khóc, Sùng Minh đã mở miệng nói rằng: “không cần khóc nữa.”
Thẩm Hà ngơ ngác: “Tại sao ạ?”
“Ở đây kể cả cột điện cũng không có, nói chi đến có dây điện thoại?” Sùng Minh ôm Thẩm Hà tiếp tục đi lên trước: “Có lẽ ở đây cũng không mấy người sinh sống. Lúc nãy nhìn thấy ống khói, hình như là ở đây, chúng ta đi xem thử, kiếm được một miếng ăn cũng tốt.
Thẩm Hà sau khi khóc no nê, cuối cùng cũng có lương tâm hỏi rằng: “Mợ ôm con có mệt nhọc không?”
Sùng Minh nhìn về cô bé: “giờ cũng nhớ tới hỏi thăm à?”
Thẩm Hà liền làm mặt quỷ: “Người ta lúc nãy đang đau lòng mà.”
Sùng Minh đổi tay khác ôm lấy Thẩm Hà: “Cân nặng như vậy không khó gì. Chú ôm năm mươi cân cũng có thể chạy nhanh tới năm cây số, mà còn duy trì được sức mạnh chiến đấu.”
“Mợ giỏi quá!” Thẩm Hà cầm lòng không đặng giơ cao ngón cái, khen ngợi Sùng Minh.
Sùng Minh không nghĩ tới, anh ấy có một ngày lại được một con bé ba tuổi khen ngợi.
Á, cảm giác này dường như không tệ.
Do đó, Sùng Minh vui vẻ tiếp nhận: “Cũng được thôi!
“Mợ ơi, ở đây sao yên tĩnh và vắng vẻ vậy?” Thẩm Hà nhìn trái nhìn phải, được người có chiều cao cao ôm mình đúng là sướng, tầm nhìn rất là rộng quá đi. Hèn chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745218/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.