Cách qua một lớp quần áo, Thẩm Hà chỉ có thể nhìn thấy một khúc phần eo săn chắc lộ ra của Sùng Minh
Những vết sẹo đầy trên người, nhưng cũng không đáng sợ lắm.
“Đúng đấy.” Sùng Minh nói: “có thể cháu còn chưa biết đâu? Sau đám cưới của bác cả cháu, chú và Thẩm Lục đã chia tay nhau rồi.”
“Á?” Thẩm Hà lần này đã thật sự kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi quên cả nỗi ấm ức của mình.
“Con đã gọi chú một tiếng mợ, thì chú cũng nói cho con biết, chuyện của chú với cậu cháu.” Sùng Minh không phải là người có khiếu nói, nhưng khi kể chuyện vẫn rất mạch lạc rõ ràng: “bốn năm trước, chú đã vô tình gặp cậu cháu. Nói thật, trong tất cả những người chú từng gặp, cậu cháu là người thứ hai khiến chú chảy nước miếng. Ừ, chú nói như vậy, cháu có lý giải được không?”
“Được ạ.” Thẩm Hà gật đầu: “đa số người bên cạnh cậu nhìn cậu đều chảy nước miếng, một nửa là lộ hẳn ra ngoài, một nửa thì âm thầm.”
Sùng Minh cười, nói tiếp: “đúng đấy, chú cũng là một trong những một nửa thành viên đó. Bắt đầu từ lúc đó, chú đã thường xuyên để ý đến cậu cháu. Nhưng trong lòng cậu cháu chỉ có mỗi mẹ cháu. Lần nào đến tìm chú, đều là vì việc của mẹ cháu. Lúc đó, chú rất không phục, vì chú tốt như vậy, sao cậu cháu lại không thích chú chứ? Sau đó chú cứ thế đâm đầu vào.”
Sùng Minh kể cho Thẩm Hà nghe, những chuyện mình và Thẩm Lục đã trải qua, anh chọn những chuyện có ý nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745216/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.