Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói đắc ý: “Làm rất tốt, thù lao tôi đã gửi vào tài khoản của cô như đã hứa.”
Nữ giúp việc trả lời: “Xong chuyện này tôi sẽ không thể nào ở đây được nữa. Vé máy bay mà tôi muốn đâu?”
“Yên tâm, vé máy bay của cô và chồng cô tôi đã chuẩn bị rồi. Bây giờ hai người có thể đi ngay.” Dứt lời người đó liền tắt điện thoại.
Người hầu nhìn bóng lưng của Thẩm Hà, vội vàng xoay người rời đi.
Thẩm Hà chạy vội tới bên Thẩm Duệ, đột nhiên khóc oà lên.
Thẩm Duệ đang vẽ tranh, thấy Thẩm Hà khóc một cách tuyệt vọng thê lương như vậy, cậu bé sợ hãi nói: “Tiểu Hà, em sao vậy?’
Thẩm Hà khóc nức nở: “Anh, ba của chúng ta có phải Hạ Nhật Ninh không?”
“Sao em biết?” Dù sao Thẩm Duệ vẫn còn nhỏ, không có tâm cơ gì cả, hơn nữa Thẩm Duệ và Thẩm Hà là song sinh, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vậy nên dưới sự thúc đẩy của tiềm thức và bản năng, cậu bé không hề đề phòng Thẩm Hà mới thốt ra.
Vừa nói ra Thẩm Duệ liền hối hận.
Quả nhiên, Thẩm Hà mở to hai mắt: “Anh, nói như vậy nghĩa là anh đã biết từ trước rồi đúng không? Có phải anh đã sớm biết Hạ Nhật Ninh là ba ruột của chúng ta không? Anh biết từ lúc nào? Vì sao lại giấu em? Có phải tất cả mọi người đều biết, chỉ giấu mình em hay không?”
Thẩm Duệ không biết nói gì: “Tiểu Hà, không phải như thế.”
Thẩm Hà đưa tay đẩy Thẩm Duệ ra, hỏi từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745204/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.