Thẩm Thất không nói gì.
Phùng Khả Hân chậm rãi thở hổn hển rồi mới nói tiếp: “Tôi không dám làm gì cô cả, bây giờ tôi cũng không thể làm gì được Lưu Nghĩa! Tôi không đánh nổi cô ta, không mắng nổi cô ta, ngoài chịu thiệt ra thì tôi còn có thể làm gì chứ? Năm đó, tôi còn có thể ỷ vào thân phận đại thiểu thư nhà họ Phùng để tát cô một cái! Nhưng bây giờ, tôi còn có thể dựa vào cái gì chứ? Tôi...đến dũng khí tát cô ta một cái tôi cũng không có! Tôi biến trở nên thế này rồi, chắc là cô đắc ý lắm đúng không?”
Thẩm Thất không muốn dây dưa với Phùng Khả Hân ở đây quá lâu nên chỉ đành nói: “Tôi không biết rốt cuộc cô muốn gì. Tôi chỉ biết rằng, lòng người không xấu thì tất cả mọi thứ xung quanh cũng sẽ không xấu. Nếu như lòng người xấu xa thì không có bất kì cái gì là tốt cả.”
Phùng Khả Hân cười châm biếm: “Thật thế không? Đến phiên cô dạy dỗ rồi à?”
“Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!” Thẩm Thất xoay người mở cửa xe, Phùng Khả Hân cũng không hề ngăn cản cô.
Nhìn bóng xe của Thẩm Thất biến mất, bàn tay của Phùng Khả Hân nắm chặt lại, cô ta tự lẩm bẩm: “Tôi không dám làm gì cô, tôi cũng không đánh nổi Lưu Nghĩa. Nhưng mà, tôi lại có thể ra tay với Thẩm Lục. Bởi vì, anh ta sẽ không có chút phòng bị nào với tôi! Hơn nữa, anh ta lại quan tâm cô như thế, Thẩm Thất. Chờ tôi quay lại Malaysia rồi thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745199/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.