Tiểu Xuân bước lên kiểm tra, lắc đầu với Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất ôm lấy Hạ Nhật Ninh, cảm xúc của cô như vỡ oà, nhẹ giọng nức nở.
Hạ Nhật Ninh đưa tay vòng ra sau vỗ lưng cô, cho cô sự an ủi và ủng hộ.
Ba của Triển Bác lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.
Ông chậm rãi đắp chăn cho người bạn già của mình, hai hàng lệ lăn trên gò má, nói khẽ: “Bà cứ thế mà đi, bỏ lại tôi một mình, tôi phải vượt qua những năm tháng còn lại thế nào đây?”
“Nhưng mà không sao. Cho dù chúng ta không ở cùng một thế giới, tôi cũng sẽ làm bạn bà. Lúc còn trẻ chúng ta đã nói, cả đời này đều ở bên nhau. Kiếp sau chúng ta vẫn không chia lìa, được không?” Ba Triển Bác nắm tay người bạn đời áp lên khuôn mặt già nua của mình nói, rồi đột nhiên không kiềm chế được khóc nấc lên.
Nhìn ông khom người không ngừng run rẩy, những người có mặt ở đó đều cảm thấy xót thương thay cho ông.
Thời trẻ cần vợ chồng, già rồi cần bạn lữ.
Con người già cả rồi, sợ nhất chính là cô đơn.
“Để bác ấy yên tĩnh một mình trong chốc lát.” Hạ Nhật Ninh nhẹ giọng nói: “Chúng ta không nên quấy rầy hai bác gặp nhau lần cuối.”
Thẩm Thất gật đầu, ra ngoài cũng với Hạ Nhật Ninh.
Mọi người ra khỏi bệnh viện.
Ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Không ngờ thời tiết nơi này lại đẹp như thế, nhưng vẫn không xua tan được sự nặng nề trong lòng mọi người.
Tốc độ của Tiểu Thu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745184/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.