Thẩm Thất nhận cuộc điện thoại này, cả người đều trở nên do dự.
Hiện tại bác gái đã biết, tự mình qua đó, thật sự có ích sao?
Có điều nếu không đi, có phải rất…
Thẩm Thất cầm điện thoại, cắn môi nói: “Thôi được rồi. Cho em địa chỉ, em sẽ lái xe qua đó.”
Gác máy xong, Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, quay số điện thoại của Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nhấc máy rất nhanh, rõ ràng là đã đợi điện thoại của Thẩm Thất rất lâu rồi.
Gần như chuông vừa vang lên, liền lập tức cầm máy.
“Tiểu Thất, không phải là nhớ anh rồi chứ?” Hạ Nhật Ninh ngay câu đầu tiên đã nhịn không được mà bảnh chọe nói: “Có phải xem đi xem lại thì anh vẫn là tốt nhất?”
Thẩm Thất muốn cười cũng không cười được, chỉ có thể nói: “Nhật Ninh, em thương lượng với anh một chuyện, được không?”
“Ừ, em nói đi.” Hạ Nhật Ninh thuận miệng trả lời.
Trên thế giới này, có thể cùng anh thương lượng, cơ bản không gọi là sự việc.
Không thể thương lượng được, mới gọi là sự việc.
“Triển Bác vừa mới gọi điện thoại cho em, bệnh tình bác gái nặng hơn rồi.” Thẩm Thất nói: “Em không thể không đi thăm một chút, bọn trẻ có thể nhờ anh được không?”
Hạ Nhật Ninh khiêu mi một cái, duỗi chân ra, từ chỗ ngồi đứng lên, thong dong đi đến trước cửa sổ, nâng tay kéo bức rèm cửa, nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, bình tĩnh trả lời: “Đang ổn như thế sao tự nhiên lại nặng hơn rồi?”
Hạ Nhật Ninh đã hỏi qua bác sĩ, chỉ cần kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745181/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.