Thẩm Thất nhìn lấy bọn trẻ một lát, trả lời tin nhắn: “Đừng phá.”
“Có vệ sĩ trông chừng, bọn trẻ sẽ không sao đâu.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục gửi tin nhắn: “Không thì anh kêu Tiểu Hạ qua giữ tụi nhỏ. Anh ở khoang xe kế bên chờ em.”
Nhìn tin nhắn này, mặt Thẩm Thất liền nóng rang.
Cô ấy dằn vặt một lúc, mới trả lời lại một chữ: “Được.”
Thẩm Thất đẩy cửa ra ngoài, Tiểu Xuân và Tiểu Hạ đều ở ngoài chờ.
Hai người cười hihi đứng sang một bên, cái gì cũng không nói.
Thẩm Thất có chút ngại ngùng mà gật đầu chào hỏi với họ, quay ngươi liền đi vào trong khoang xe của Hạ Nhật Ninh.
Hai khoang xe kế bên nhau, cũng chỉ cần đi với hai phút là tới.
Hạ Nhật Ninh đứng ở hành lang, thấy Thẩm Thất đi qua, liền bước lên trước, ôm lấy Thẩm Thất vào lòng, mặt úp vào trong làn tóc của Thẩm Thất, hít sâu một hơi, buồn bã nói: “Bây giờ anh đã hiểu được cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu rồi. Rõ ràng mới xa em có một tiếng, lại cứ như xa nhau rất lâu rât lâu. Tiểu Thất, em nói, kiếp sau anh còn có thể tìm gặp em không? Thật muốn bên em mãi mãi không xa rời, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm!”
“Miệng lưỡi sao mà ngọt thế?” Thẩm Thất vỗ lưng Hạ Nhật Ninh nói: “Khi xưa sao không thấy anh ngọt như thế?”
“Chỉ cần là gặp em, tự động sẽ chuyển sang chế độ nói lời mật ngọt.” Hạ Nhật Ninh xấu tính cắn lấy lỗ tai Thẩm Thất: “Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745168/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.