Văn Nhất Phi lập tức nói: “Gọi ba nuôi!”
Thẩm Hà lập tức đưa tay về phía Văn Nhất Phi: “Có được gì không?”
Lời Thẩm Hà vừa nói ra, mấy người có mặt tại đó đều bật cười, nói với Thẩm Lục: “Tiểu Hà yêu tiền hệt như em vậy!”
Thẩm Lục không cho là đúng: “Yêu tiền có gì không tốt?”
Thẩm Duệ chào Sùng Minh: “Cháu chào chú Sùng Minh.”
Sùng Minh đờ người, gật đầu.
Hắn vẫn chưa quen với không khí gia đình ấm áp này.
Nhưng Thẩm Duệ, Thẩm Hà là cháu của Thẩm Lục, anh không quen cũng phải quen.
Thẩm Hà cười với Sùng Minh: “Cháu chào bác dâu!”
“Ha ha.” Trừ Sùng Minh và Thẩm Duệ, tất cả người có mặt ở đó đều bật cười.
“Cách xưng hô này thật độc đáo!” Văn Nhất Phi cười đến đau bụng.
Phạm Thành, Phạm Ly cũng gật đầu nói: “Đúng là rất mới mẻ!”
Sùng Minh vô cùng lúng túng: “Đừng gọi chú như vậy chứ! Chú là đàn ông, sao có thể làm bác dâu con được?”
Thẩm Hà chu miệng: “Lần trước chú giúp con mặc đồ, giúp con chải tóc, còn bế con nữa! Nên chú chắc chắn là bác dâu con! Bác dâu cả con cũng thường làm như vậy! Bác dâu ấy mặc váy đẹp cho con, buộc cho con bím tóc rất đẹp, cũng dịu dàng bế con! Tuy chú giúp con mặc đồ rất chậm, chải tóc cũng không có đẹp, cách chú bế con cũng cứng ngắc. Nhưng mà con tha thứ cho chú rồi! Chú mới làm lần đầu nên còn chưa quen. Sau này luyện tập thường xuyên là được.”
Sùng Minh bỗng thấy hôm nay anh không nên đến đây.
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745151/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.