Giây phút Triệu Văn Văn nghe thấy giọng của Phùng Mạn Luân, cả người đều giật thót, run rẩy dữ dội một lúc.
Nhưng một giây sau, cô ấy liền thẳng người dậy.
Sự hoảng loạn vừa rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bộ dạng từ tốn và mỉm cưởi.
Thẩm Thất nếu như không phải mãi ở bên chính mắt nhìn thấy, cô ấy nhất định cảm thấy mình bị hoa mắt!
Kỹ thuật diễn tốt như thế này khó trách lừa được người khác.
Phùng Mạn Luân bước nhanh đi qua, thấy Triệu Văn Văn và Thẩm Thất bên cạnh kệ rượu, đôi mắt híp lại, liền nói: “Chọn được chai em thích rồi sao?”
Thẩm Thất tùy tiện chọn một chai rượu, nói: “Sư huynh, anh chịu tặng cho em thật sao?”
“Tất nhiên.” Ánh mắt Phùng Mạn Luân liền nhìn về chai rượu, đó là chai sâm banh được cất hai trăm năm.
Giá trị của chai rượu này, đã vượt qua năm triệu đô một chai, hơn nữa có giá nhưng không người bán.
Thế nhưng nếu Thẩm Thất thích, anh ta chấp nhận đem tất cả rượu ở đây tặng cho cô ấy.
Chỉ mong được giai nhân ghé thăm.
Triệu Văn Văn trên mặt cùng với nụ cười hỏi: “Sao anh về sớm vậy?”
Phùng Mạn Luân ý vị sâu xa nhìn lấy Triệu Văn Văn, đưa tay nhận lấy chai sâm banh trên tay Thẩm Thất, sau khi lau sạch sẽ kĩ lưỡng, bỏ vào trong túi, nói: “Đột nhiên nhớ có một phần văn kiện bỏ quên ở nhà, cho nên quay về lấy.”
Triệu Văn Văn gật đầu, trong mắt hiện một tia sợ hãi.
Đây rõ ràng là một cái cớ.
Rõ ràng là việc họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745138/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.