Lưu Nghĩa ngây ra, liền hỏi: “Tất cả đều nhớ lại rồi?”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, tất cả, đều nhớ lại rồi!”
Thẩm Thất liền ôm lấy Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, xin lỗi, để cậu chịu khổ rồi!”
Lưu Nghĩa vỗ lấy lưng của Thẩm Thất, nói: “Uống hết canh gừng trước đã, rồi từ từ nói. Giờ là mùa đông. Thành phố C cũng không thấy được ấm đến mức nào.”
Thẩm Thất với nước mắt lưng tròng bưng lấy chén canh, hì hụt một hơi uống sạch chén canh gừng đó, sau đó cay đến nước mắt rơi càng nhiều hơn.
“Nhìn cậu khóc đau lòng đến thế kia, xem ra canh gừng này nấu đủ lửa.” Lưu Nghĩa yên lòng nói.
Thẩm Thất vốn dĩ rất đau buồn, nghe Lưu Nghĩa nói thế, nổi buồn chốc lát liền biến mất.
“Đáng ghét.” Thẩm Thất lau nước mắt: “Người ta vốn dĩ vẫn rất đau buồn.”
“Đau buồn cái nổi gì! Chúng tớ đau buồn cả bốn năm nay! Đều không buồn nổi nữa!” Lưu Nghĩa dịnh Thẩm Thất về chỗ ngồi, nói: “Cậu nói xem nào, lúc đó trong mộ rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?”
Ánh mắt Thẩm Thất mơ hồ, nói: “Khi đó sau khi tớ bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống, cả người đều không tự khống chế mà cứ rơi xuống. Nhưng kỳ lạ là, tớ cứ cảm thấy có người đỡ lấy tớ. Tiểu Nghĩa, cậu biết không? Khi lần thứ ba vào mộ, khi tớ vừa vào trong vòng ngoài của mộ, cũng trải qua một lần sạt lỡ mà rơi xuống. Lần đó, tớ cũng cảm thấy có người đỡ lấy tớ, hơn nữa chỗ tớ rơi xuống rất sâu rất sâu. Nhưng tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745114/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.