Tất cả mọi người đều cảm thấy rất buồn cười.
Một căn nhà ở nông thôn đáng giá được bao nhiêu tiền?
Cũng không phải là biệt thự, chỉ là một dân cư bình thường. Còn là một dân cư cũ kỹ, nhìn ra tuổi nhà củng sắp hai mươi năm rồi.
Cao lắm cũng chỉ có 330 triệu thôi.
Đoán chừng còn là kiểu nhà không có người muốn.
Triển Hiểu Lâm vậy mà cũng có thể đem chủ ý để tới trên cái dân cư này, ông ấy sớm không muốn trễ không muốn, mà cố ý vào lúc người của Triển gia trở về nông thôn mới đưa ra ý kiến phân đều.
Lòng dạ hiển hiện rõ ràng ra bên ngoài, đến người đi ngoài đường cũng có thể nhìn ra.
Hạ Nhật Ninh nói: "Không sao, Triển Bác đã trở về rồi, chuyện này, hắn có thể xử lý tốt đấy."
Nếu là Triển Bác của trước kia, có lẽ còn rất khó nói.
Triển Bác của bây giờ, cũng không phải là một kẻ dễ bị bắt nạt rồi.
Triển Hiểu Lâm muốn xiết chặt đứa cháu trai này, cẩn thận bị vỡ răng đấy.
Thẩm Thất nghĩ xem, thấy cũng đúng.
Nếu có Triển Bác ở đây, người khác sẽ không dám đơn giản ăn hiếp người nhà của bọn họ đấy.
Lúc mọi người đang vây quanh cùng ngồi uống canh nói chuyện phiếm, Phùng Mạn Luân cuối cùng lại lần nữa gặp Triệu Văn Văn.
Trải qua lần đả kích ở lần thứ nhất trước kia, Phùng Mạn Luân dường như trong nháy mắt đã già đi mấy tuổi.
Anh không còn hăng hái như thế nữa, ngược lại trở nên âm trầm đi rất nhiều.
Lúc Triệu Văn Văn gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745107/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.