Hạ Nhật Ninh rầu rĩ trả lời: “Nghe thấy những lời con trai và con gái nói, anh ghen tị quá.”
Thẩm Thất hơi bất ngờ nhìn hắn.
“Trong lòng bọn chúng, em là người quan trọng nhất.” Hạ Nhật Ninh bỗng nhiên ôm lấy Thẩm Thất: “Trong lòng anh, em cũng là người quan trọng nhất.”
Lúc này, Thẩm Thất thật sự nở nụ cười: “Này, anh đừng làm loạn nữa.”
Hạ Nhật Ninh không bỏ tay ra, hắn tựa cằm lên vai Thẩm Thất rồi nói một cách buồn bực: “Muốn nhận được sự đồng ý của bọn trẻ đúng thật là không dễ dàng nhỉ! Thấy con trai con gái mình thông minh như thế, anh rất áp lực! Đột nhiên anh cảm thấy rằng, bọn trẻ quá thông minh cũng không phải là chuyện hay!”
Thẩm Thất liếc hắn một cái: “Thôi! Đi ngủ thôi nào! Tối nay ngủ thế nào đây?”
Hạ Nhật Ninh dùng ánh mắt chờ mong nhìn Thẩm Thất: “Đêm nay không đắp chăn riêng được không?”
“Không được!” Thẩm Thất cau mày nhìn hắn: “Anh không nghe thấy à? Bây giờ bọn trẻ vẫn chưa chấp nhận anh! Ngoan ngoãn đắp chăn riêng đi nhé!”
Gương mặt Hạ Nhật Ninh trở nên rất đáng ghét.
Rốt cuộc thì đến khi nào hắn mới có thể sống hòa thuận, vui vẻ với vợ và con mình!
Vì sao nhưng người bình thường có thể sống thoải mái mà hắn thì lại chật vật thế này!
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thất thức dậy một cách khoan khoái, cô không thèm liếc nhìn gương mặt đầy trách móc và không cam lòng của Hạ Nhật Ninh mà chuẩn bị ra ngoài chạy một vòng để hít thở không khí trong lành.
Thời tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745094/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.