Lưu Nghĩa liếc hắn một cái: “Đã sớm nói với anh là giả vờ rồi mà. Sư huynh, tâm tư của em như thế nào anh còn không hiểu sao?”
Trần Chí Khuê lập tức cúi đầu xuống, vẻ mặt ủ rũ.
Thẩm Thất ngồi ở bên kia xem, cảm thấy rất muốn cười.
Trần Chí Khuê thật là cao lớn thô kệch.
Vóc dáng hắn không được coi là quá cao, nhưng lại quá to lớn.
Người khác cao to cũng ổn thôi, dù sao cũng có thể nhìn được.
Cái tên Trần Chí Khuê này, tướng mạo hung dữ, ánh mắt cũng rất hung dữ.
Bộ dáng của hắn lúc này rất giống một con mèo vàng to lớn đã làm sai chuyện gì, giương mắt nhìn chủ nhân mong người đó tha thứ.
Thẩm Thất chỉ muốn giơ tay lên sờ đầu của đối phương.
“Được rồi, chúng ta ở đây trao đổi tin tức thế thôi, đừng nói rẽ sang chuyện khác nữa. Đi thôi.” Lưu Nghĩa nâng cằm, nói với Trần Chí Khuê: “Nếu anh chưa đi, vậy giúp em một việc.”
“Ồ.” Trần Chí Khuê ngoan ngoãn đứng lên, đi theo Lưu Nghĩa ra ngoài.
Thẩm Thất nhìn một cái về Văn Nhất Phi và Phùng Khả Hân ở phía đối diện, vừa vặn, đúng lúc bọn họ vừa rời đi, chắc có thể vừa lúc nhìn thấy.
Nhìn Lưu Nghĩa cầm tay Trần Chí Khuê lôi ra ngoài, Thẩm Thất mau chóng chạy theo.
Quả nhiên, vừa đi đến cửa phòng của Văn Nhất Phi, Văn Nhất Phi lập tức gọi Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa? Sao em cũng ở đây?”
Lưu Nghĩa cố ý nhích lại gần Trần Chí Khuê, nói: “À, đúng vậy. Tôi đưa bạn trai tới để ra mắt Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745088/chuong-496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.