Hạ Nhật Ninh nghe thấy giọng Thẩm Thất bên ngoài, súng trong tay bỏ xuống, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi không giết cậu, không vì ai khác, chính là vì Tiểu Thất! Tiểu Thất luôn kính trọng cậu, gọi cậu một tiếng sư huynh! Tôi không muốn cô ấy đau lòng, khiến cô ấy buồn. Chuyện hôm nay, cứ thế bỏ qua. Tất nhiên, nên bồi thường, thì tô một phân cũng sẽ không ít! Nghe nói cậu và tên họ Ngô kia đã đạt thành giao dịch, cậu muốn lấy được tuyến Nhật Hàn? Thế thì, tuyến này, bây giờ thuộc về tôi! Nhất Phi, chúng ta đi!”
Văn Nhất Phi ừm một tiếng, cùng Hạ Nhật Ninh quay ngưởi rời khỏi.
Vừa ra cửa, khi Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất, một thân sát khi, liền mất tăm.
Tinh thần Thẩm Thất vẫn chưa tốt lắm, đang dựa vào vai Lưu Nghĩa nhỏng nhẻo: “Tiểu Nghĩa, tớ ôm cậu như vậy, có cảm giác lén lút phản bội bạn trai vậy.”
Lưu Nghĩa ngước đầu nhìn Hạ Nhật Ninh đứng trước cửa, ý cười trên miệng gật đầu: “Không sao, cậu dựa trên người tớ, không ai ghen cả!”
Hạ Nhật Ninh đi qua, Thẩm Thất nghe tiếng bước chân sau lưng, khẽ quay người, liền mở to mắt ra, với vẻ không dám tin: “Sao anh lại ở đây?”
Một giây sau, Văn Nhất Phi cũng đi ra, Thẩm Thất lần nữa há to miệng: “Cậu cũng đến?”
Hạ Nhật Ninh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc mà bịa đặt chuyện: “Đúng thế, Phùng thiếu hẹn anh qua bàn chuyện làm ăn. Trùng hợp, em cũng đến đây.”
Thẩm Thất với vẻ ngơ ngác: “A? Bàn làm ăn?”
Tại sao cứ cảm thấy có chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745086/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.