Thẩm Thất giật thót!
Phùng Mạn Luân tiếp tục nói: “Anh biết, lời nói đêm nay của anh, nhất định là đường đột với em. Nhưng, anh biết, nếu anh mà không nói ra câu này anh nhất định sẽ hối hận! Anh không muốn mình cả đời sống trong sự hối hận. Tiểu Thất, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy. Anh đối với em như thế nào, em tự nói!”
Thẩm Thất với vẻ vùng vẫy bối rối: “Em...”
“Năm đó khi anh biết em, thực ra anh đã thích em rồi. Chỉ là, anh vướng bậni thân phận nên anh không nhắc đến. Sau này, em và Hạ Nhật Ninh đến bên nhau. Anh cũng chỉ có thể đem tình cảm này cất sâu trong lòng, không từng nói vớ ai cả. Nếu như em hạnh phúc, anh từ xa nhìn em, có gì là không được chứ? Nhưng sự thật thì sao? Hạ Nhật Ninh vốn dĩ không cách nào cho em hạnh phúc! Cậu ta ngoài đem cho em đau khổ chính là đau khổ!”
“Bất cứ một người không liên quan nào, đều có thể đứng ra tổn thương em? Cậu ta đã làm gì? Cậu ta làm sao để bảo vệ em? Tiểu Thất! Em nhìn Phùng gia, giờ đây Phùng gia đã hoàn toàn nằm trong tay anh. Không ai có thể nói năn gì với quyết định của anh, không ai có thể sắp đặt hôn nhân của anh. Cho dù em có con với Hạ Nhật Ninh, anh không quan tâm! Anh chấp nhận xem Tiểu Duệ và Tiểu Hà như con ruột của mình mà đối đãi.”
“Điều mà Hạ Nhật Ninh không làm được, anh được! Điều mà Hạ Nhật Ninh làm không tốt, anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745052/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.