Thẩm Thất ngây ngô nhìn Lưu Nghĩa.
Mộng Hồi Trường An liền nói: “Tớ nói là trong hiện thực, chứ không phải trong game.”
“Trong hiện thực cũng như thế. Người ta cả con cũng có rồi, sao lại chưa kết hôn được?” Lưu Nghĩa trả lời nói.
Mộng Hồi Trường An một vẻ bị đả kích nặng: “Cái gì? Con cũng đã có rồi sao?”
Cửa thang máy mở ra, Mộng Hồi Trường An không nhìn lấy tầng bao nhiêu, cứ như người mất hồn mà đi ra.
Thẩm Thất hỏi Lưu Nghĩa: “Sao cậu lại nói như thế? Tớ và Hạ Nhật Ninh khi nào thì đã kết hôn?”
“Tiểu Hà không phải rất thích cậu ta sao? Sớm muộn gì cũng là người một nhà!” Lưu Nghĩa cười híp mắt trả lời nói: “Dù gì thì cậu cũng không hứng thú đối với Mộng Hồi Trường An, sớm để cậu ấy dứt cái ý nghĩ đó!”
Thẩm Thất ngẫm nghĩ, hình như là đạo lý này.
Nhưng tại sao vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm?
Đến lầu một, Lưu Nghĩa kéo lấy Thẩm Thất đi đến đại sảnh của khách sạn.
Trước cửa khách sạn không xa, Hạ Nhật Ninh đứng thẳng ở đó.
Bộ vest đen, khăn tay màu vang đỏ, tô điểm cho anh ấy trông như một đế vương vậy, tôn quý tao nhã, không thể xâm phạm.
Khi Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất, mắt phượng khẽ nhướng, đong đầy ý cười.
Lưu Nghĩa đưa Thẩm Thất giao cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh cười đầy thiện ý với Lưu Nghĩa.
“Đêm nay em thật đẹp.” Hạ Nhật Ninh hào phóng nói lời khen gợi.
Mặt Thẩm Thất đỏ bừng: “Cám ơn.”
Hạ Nhật Ninh cong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745049/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.