Thẩm Thất nói với Lưu Nghĩa: “cậu chơi giúp tớ, tớ đi thay quần áo đã!”
Sau đó, vứt luôn điện thoại bay về phía Lưu Nghĩa.
Cũng may Lưu Nghĩa phản ứng nhanh, đỡ được, nếu không chắc máy sẽ bay qua cửa sổ mất.
Lưu Nghĩa lắc đầu, mở điện thoại Thẩm Thất ra, gọi cho Phùng Mạn Luân.
Đầu dây bên kia có tiếng trả lời rất dịu dàng khiêm tốn của Phùng Mạn Luân: “Tiểu Thất, đang tắc đường đúng không?”
Lưu Nghĩa trả lời: “em là Lưu Nghĩa, Tiểu Thất bảo em gọi cho anh, bạn ý đến muộn một chút, bây giờ mới đang thay quần áo, nhờ em gọi điện cho anh.”
Phùng Mạn Luân cười ồ lên: “không sao, có muộn đến mấy anh cũng sẽ đợi.”
Lưu Nghĩa hiếu kỳ hỏi: “Phùng thiếu, Phùng đại công tử, em có thể hỏi một chút không? Vì sao lần nào anh tìm Tiểu Thất cũng có việc?”
“Vì 4 năm trước, rất nhiều công trình và chi nhánh công ty của anh, Tiểu Thất đều có cổ phần!” Phùng Mạn Luân trả lời rất tự nhiên: “bây giờ thu được lợi ích rồi, tất nhiên là phải gặp mặt trao đổi cụ thể chứ.”
“Mà bây giờ Tiểu Thất giàu rồi!” Lưu Nghĩa nói tiếp: “xem ra mai sau chắc phải bám chân Tiểu Thất kiếm sống thôi!”
Phùng Mạn Luân lại cười lên: “cũng được đấy.”
Sau một hồi thay quần áo rất nhanh chóng, Thẩm Thất vớ đại một cái túi sách chạy xuống.
Lưu Nghĩa thấy Thẩm Thất xuống, lập tức nói: “Tiểu Thất xuống rồi.”
Đưa điện thoại cho Thẩm Thất, cô nhấc điện thoại lên nói: “xin lỗi xin lỗi, em bận quá quên mất giờ! Em chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745012/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.