“Tiểu Thất, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.” Phùng Mạn Luân mừng đến mức rơi nước mắt.
Thẩm Thất chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông đang khóc trước mặt, ngờ vực nói: “Xin chào, anh là ai?”
Phùng Mạn Luân như thấy sấm sét giữa trời quang.
Khi Phùng Mạn Luân biết Vưu Tâm Nguyệt đi tìm Charley, hắn ta chỉ biết tỉnh hình không ổn rồi.
Đặc biệt là khi Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất bay đến vùng Đông Bắc, lại đến ngay vị trí của Charley, Phùng Mạn Luân liền không thể ngồi yên được nữa.
Hắn ta có thể không quan tâm chuyện Hạ Nhật Ninh sống hay chết, nhưng hắn ta không thể bỏ mặc Thẩm Thất gặp nguy hiểm!
Nhưng khi hắn ta đến nơi, bọn họ đã vào trong hầm mộ rồi.
Hơn nữa cửa vào hầm mộ bị khóa chặt, hắn ta muốn tiến vào cũng không được nữa.
Hắn ta không cam lòng, ngày nào cũng quanh quẩn ở khu vực này.
Rốt cuộc, trời không phụ lòng người.
Khi hắn ta đã gần tuyệt vọng, một con thuyền nhỏ từ một con kênh tối tăm đi ra, mà Thẩm Thất thì lặng lẽ nằm trên chiếc thuyền nhỏ ấy, có vẻ như đã ngủ say.
Phùng Mạn Luân quá đỗi vui mừng, lập tức gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe của Thẩm Thất.
Bác sĩ nói sức khỏe Thẩm Thất vẫn bình thường, chỉ đang hôn mê thôi.
Nếu vậy, chỉ cần chờ cô tỉnh lại là ổn rồi.
Vậy nên Phùng Mạn Luân kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng khi Thẩm Thất mở mắt ra, lại như không hề biết hắn ta là ai!
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744981/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.