Hạ Nhật Ninh nghe Thẩm Thất nói vậy, quả nhiên hắn dừng lại ngay lập tức.
Hai người cách nhau khoảng vài mét, cùng đứng nhìn từ xa.
Rõ ràng gần nhau là vậy mà lại xa cách đến thế.
Gần nhau trong gang tấc mà như ngăn cách cả biển trời có lẽ cũng chính là thế này.
Ngón tay Thẩm Thất thả lỏng, lọn tóc đen tung bay theo gió.
Hạ Nhật Ninh không ngừng buông tay nắm mấy lọn tóc đen kia nhưng sợi tóc lại trượt dọc theo ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay hắn. Hạ Nhật Ninh liên tục muốn giữ lấy nhưng rốt cuộc chỉ nắm được không khí trong tay.
Giống như thể hắn đã mất đi tất cả. Hạ Nhật Ninh quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài,
Nghe nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, đó là khi chưa đau lòng mà thôi.
Thái độ của Thẩm Thất cũng đã rất dứt khoát rồi.
Không còn khả năng xoay chuyển nữa.
Thật sự không còn khả năng nữa rồi.
Thời điểm xảy ra chuyện lần trước, hắn còn có thể nghĩ tất cả mọi biện pháp, dùng sự chân thành của hắn để cảm động nhà họ Thẩm, chủ động giải thích, cố gắng lấy được sự tha thứ của Thẩm Thất.
Nhưng ngay giờ phút này, hắn nên làm gì đây?
Hắn còn có thể giải thích gì nữa đây?
Hạ Nhật Ninh cảm thấy bản thân rất vô dụng!
Vì sao khi ở bên ngoài, hắn là kẻ oai phong một cõi nhưng khi đối mặt với người nhà và tình thân, hắn lại vụng về tới thế?
“Tâm Nguyệt, em thật quá đáng!” Hạ Quốc Tường vung tay, quát lớn với Vưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744979/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.