Lưu quang ảo ảnh
Mọi người tôi nhìn anh, rồi anh nhìn tôi, cuối cùng tất cả đều nhìn sang Hạ Nhật Ninh.
Tự nhiên, Hạ Nhật Ninh trở thành trung tâm của tất cả mọi người.
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh trầm xuống, anh nói với mọi người: “chúng ta đi qua đó xem sao.”
Mọi người không ai có ý kiến, tất cả cùng đi về hướng cánh cửa đó.
Vừa đến trước cửa, đã nhìn thấy những bậc thang màu trắng rất rất rất rất dài hướng lên phía trên.
Đã đến nông nỗi này rồi, tất cả đều không có đường lui, vậy thì hãy tiếp tục đi về phía trước thôi
Biết đâu lại tìm được lối ra.
Hạ Nhật Ninh đếm qua quân số, trong những vệ sỹ đi cùng có 5 người không thấy quay trở lại.
Những người còn lại, tổng cộng chỉ có ba mươi ba người.
Mọi người xếp thành hàng một, từ từ leo lên phía trên.
Thẩm Thất ngẩng đầu lên nhìn những bậc cầu thang dài vô tận, cảm giác nếu mình cứ đi mãi thế này, sẽ đi đến lúc thiên hoang địa lão mất.
Không biết Hạ Nhật Ninh có cảm giác như vậy không?
Hai người cùng lúc nhìn về đối phương, nhìn nhau cùng cười.
Hai người càng hiểu ý nhau, thì ánh mắt của Thôi Nguyệt Lam càng lạnh càng sắc.
Không biết họ đã đi bao lâu, dường như Thẩm Thất không cảm thấy mệt, hoặc có thể cô không hề biết mệt là gì, cứ như vậy từng bậc từng bậc đi lên trên.
Đi mãi đi mãi, phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng sặc sỡ.
Tất cả mọi người cùng lúc dừng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744976/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.