Thẩm Thất giơ ngọn đuốc lên từ từ tiến về phía trước.
Không biết cô đi được bao xa, cũng không biết đi được bao lâu.
Đi mệt rồi thì ngồi xuống nghỉ ngơi, nghỉ xong rồi lại đi tiếp.
Cứ đi rồi nghỉ như thế, Thẩm Thất đã đi hết con đường hành lang dài, rồi vượt qua một cây cầu, lúc quẹo cua, nghe được tiếng người nói ở cách đó không xa.
Thẩm Thất vui mừng khôn siết, vừa định lên tiếng gọi đối phương, nhưng nội dung hội thoại tiếp theo của đối phương đã khiến cho mặt Thẩm Thất biến sắc.
Mẹ đã giúp con dụ Thẩm Thất đến chỗ này rồi, chuyện sau đó, mẹ không quan tâm đâu.” Đây là giọng của Vưu Tâm Nguyệt!
Giọng nói Thôi Nguyệt Lam nối tiếp theo: “Cũng tốt. Cám ơn mẹ đã thương con như vậy! Đợi chúng ta rời khỏi đây, con nhất định sẽ cố gắng thật hiếu thảo với mẹ!”
Vưu Tâm Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: “Hiếu thảo thì thôi đi. Đây là việc cuối cùng mẹ làm cho con, xem như thể hiện hết tình nghĩa giữa mẹ và con rồi đó.”
Thôi Nguyệt Lam chỉ cười nhẹ.
Cô ấy biết quá rõ sự yếu mềm và khuyết điểm của Vưu Tâm Nguyệt.
Lần nào bà ấy cũng nói giúp Thôi Nguyệt Lam lần cuối.
Nhưng chỉ cần Thôi Nguyệt Lam nhõng nhẽo khóc lóc, nịnh Vưu Tâm Nguyệt một chút, thì bà ấy lại ngoan ngoãn đi giúp đỡ cho Thôi Nguyệt Lam đó thôi?
Từ nhỏ đế lớn, Thôi Nguyệt Lam vẫn dùng chiêu này và lần nào cũng thành công.
“Thế, mẹ định sau này tính sao?” Thôi Nguyệt Lam hỏi.
“Đợi rời khỏi chỗ này, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744971/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.