Trước kia, Vưu Tâm Nguyệt kiếm đủ loại cớ, bất kể là nói ưa thích Thôi Nguyệt Lam cũng được, hay là bất kể cô nói không thích kiểu cô gái nũng nịu.
Thật ra đều là lấy cớ.
Hạ lão phu nhân đối với bà chèn ép ngày càng nặng, bà sẽ càng oán hận Thẩm Thất.
Bà không thể đối với Hạ lão phu nhân như thế nào, còn không thể chỉnh đốn Thẩm Thất sao?
Hạ lão phu nhân càng thích Thẩm Thất, bà lại càng chán ghét Thẩm Thất.
Bà càng chống đối Thẩm Thất, Hạ lão phu nhân thì sẽ vì Thẩm Thất, giáo huấn Vưu Tâm Nguyệt.
Vì vậy, Vưu Tâm Nguyệt sẽ càng chán ghét oán hận Thẩm Thất rồi.
Cứ như vậy mà bắt đầu mãi biến chuyển ngày càng xấu đi.
"Mẹ vợ của con lúc ở Đông Bắc, đối với tiểu Thất nói qua một câu. Bà ấy nói, oan có đầu nợ có chủ. Mặc kệ mẹ cùng cha vợ có ân oán như thế nào, cũng đừng giận chó đánh mèo đến trên đầu của con." Hạ Nhật Ninh nói: "Mẹ, mẹ vợ của con cũng có thể nhìn rõ ràng chuyện này, tại sao mẹ lại nhìn không ra chứ?"
Trên mặt của Vưu Tâm Nguyệt hiếm có mà đỏ ửng lên.
Trên lề lối quan điểm đời người, Vưu Tâm Nguyệt quả thực là không bằng Thẩm Tử Dao.
Thứ nhất, Thẩm Tử Dao là một tác giả, hoạ sĩ, nhà thơ. Trên đạo lý đời người, nhìn thấy còn thông thấu hơn so với phần lớn người. Cũng chính là nữ nhân tài ba trong truyền thuyết.
Mà Vưu Tâm Nguyệt chỉ là sát thủ. Tuy rằng bà thân là sát thủ cũng sẽ đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744945/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.