Thôi Nguyệt Lam tóm lấy Vưu Tâm Nguyệt hỏi: “Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện, người năm đó giết Lâm Vũ Tường là mẹ đúng không?”
Thấy ánh mắt mong chờ của Thôi Nguyệt Lam, đầu Vưu Tâm Nguyệt bỗng căng thẳng: “Sao con biết chuyện này?”
“Mẹ, đừng hỏi cái đó. Mẹ trả lời đi! Có phải không?” Thôi Nguyệt Lam ép hỏi.
Vưu Tâm Nguyệt lắc đầu nói: “Là người khác làm, khi đó mẹ không thể nhận nên đã đưa giao cho người khác. Cụ thể là ai thì phải tra thêm mới biết. Dù sao cũng qua lâu rồi!”
Ánh mắt Thôi Nguyệt Lam hiện lên tia thất vọng, nhưng lập tức lấy lại vẻ hung hăng.
Dù Vưu Tâm Nguyệt không phải hung thủ giết Lâm Vũ Tường, thì cô ta sẽ khiến Vưu Tâm Nguyệt thành hung thủ!
Dù có tự hại mình thì cô ta cũng phải lôi Thẩm Thất xuống âm phủ cùng!
“Mẹ, nghe nói lão phu nhân Hạ gia không muốn thừa nhận mẹ, đến quyền quản gia cũng không cho, còn cấm cửa, bắt mẹ quỳ dưới bài vị tổ tiên.” Thôi Nguyệt Lam thêm dầu vào lửa: “Mẹ thật sự không hận Thẩm Thất sao? Nếu không phải do Thẩm Thất, chắc chắn không có chuyện này!”
Vưu Tâm Nguyệt nhíu mày: “Sao con biết chuyện này?”
Thôi Nguyệt Lam cười ha ha, không thừa nhận, tiếp tục nói: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể ra ngoài là bởi vì sắp đến tết rồi! Qua năm mới, mẹ không thoát khỏi bị phạt đâu. Mẹ thật sự không muốn báo thù Thẩm Thất sao? Cô ta hại mẹ như vậy, mẹ bằng lòng để cô ta làm con dâu sao?”
Vưu Tâm Nguyệt nghĩ đến những chuyện diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744899/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.