Ông chủ sòng bạc có thể tung hoành bá đạo trước mặt người khác, nhưng trước mặt mấy vị này, thì xách dép cũng không đủ tư cách.
Lưu Nghĩa và Thẩm Thất cũng đi qua, nhìn thấy ông chủ sòng bạc như một vũng xình quỳ dưới đất, tự nhiên thấy hả dạ.
Một khi nghĩ đến Trình Thiên Cát đang nằm trên giường vẫn chưa tự chăm lo được, Thẩm Thất tức giận muốn lên đánh ông chủ sòng bạc này một trận!
Không ngờ ông ta tung hoành ở đây bấy lâu nay, cũng không biết bao nhiêu bị ông ta hại tới nhà tan cửa nát!
Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Thẩm Thất, đôi mắt khẽ nhướng, ánh mắt nguy hiểm được kiềm xuống: “Em không thích ông ta?”
Thẩm Thất gật đầu.
“Ưm, thế thì cứ để ông ta nhà tan cửa nát, không tự lo được cuộc sống vậy.” Hạ Nhật Ninh đơn giản một câu nói, thì cho ra phán quyết cuối xùng.
Ông chủ sòng bạc nghe lời Hạ Nhật Ninh, cả người rung bần bật không ngừng, xoay đầu đập đầu với Thẩm Thất: “Thiếu nãi nãi tôi sai rồi! Cô tha cho tôi đi! Tôi sẽ sửa lỗi mà, sòng bạc này tôi không cần nữa, tôi tặng cho thiếu nãi nãi làm quà tạ lỗi.....”
“Tôi cần sòng bạc này làm gì?” Thẩm Thất với vẻ chê bai nói: “người như ông, ỷ thế hiếp người, sao lại không nghĩ đến kết cuộc hôm nay?”
Lưu Nghĩa nói: “Tiểu Thất, trực tiếp hỏi hắn, chuyện 20 mấy năm trước.”
Thẩm Thất gật đầu.
Hạ Nhật Ninh có vẻ hứng thú nói: “Thẩm Thất, có cần anh cung cấp địa điểm và thiết bị không? Phòng thẩm vấn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744872/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.