Trình Thiên Cát cười một tiếng: “Tôi hôm nay bị người ta chửi rồi, nói tôi chỉ là một con chó.”
Thẩm Thất lập tức phẫn nộ đùng đùng nói: “Ai thế! thất đức quá! làm sao có thế nói người khác như thế?”
“Cái này em đừng hỏi nữa. Tóm lại, nói chuyện với em xong, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn em Tiểu Thất.” Trình Thiên Cát cười rồi nói: “Những người có thể làm bạn với em, đều rất hạnh phúc.”
Thẩm Thất cười nham hiểm: “Anh đang khen anh rất có phúc lành sao?”
Hai người đồng thời nhìn nhau cười.
Từ biệt Trình Thiên Cát, Thẩm Thất lái xe dời đi.
Thẩm Thất vừa đi, điện thoại của Thôi Nguyệt Lam liền gọi đến: “Làm sao thế? Có chụp được ảnh không? có quay video được không? có thể làm cho Thẩm Thất thân bạn danh liệt không?”
Trình Thiên Cát đang nghe những lời của Thôi Nguyệt Lam, trong lòng cảm thấy kinh tởm, nhưng lại không thể không trả lời vấn đề này: “Không được, Thẩm Thất cảnh giác rất cao với tôi, nếu thật sự tôi ra tay, rất dễ bị đánh rắn động cỏ.”
Thôi Nguyệt Lam quả nhiên không chịu được nữa, lại mắng té tát Trình Thiên Cát: “Mẹ còn nói là ngươi đủ để tin tưởng! Tôi xem thấy một chút đều không đáng tin! Nhưng chỉ là con chó, có chút việc mà còn làm không tốt!
Lời nói của Trình Thiên Cát lạnh nhạt xuống: “Cô Thôi, tỉnh táo chút đi, tiền mà tôi được cầm là tôi tự mình kiếm được, mà không phải là cô Vưu đưa cho! tương phản, tôi còn phải nộp cho cô Vưu một khoản phí quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744864/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.