Người đàn ông nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Chậc chậc, sao tôi lại nói với cô chuyện này chứ! Đều là việc đã qua rất lâu rồi.”
Thẩm Thất cố ý giả bộ không để ý, hỏi: “Là em gái ruột của anh sao?”
“Tất nhiên không phải.” Người đàn ông mỉm cười nói: “Là một em gái nhỏ rất thú vị, cô ấy đã cứu tôi, lúc tôi ở trong núi đói đến mức không thể cử động được, là cô ấy cho tôi thức ăn và nước uống. Cô ấy nói, lần sau lúc gặp tôi sẽ nói với tôi tên của cô ấy. Tôi đã đợi rất lâu, nhưng cô ấy vẫn chưa quay lại, có lẽ, cô ấy đã quên rồi chăng?”
Thẩm Thất ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này với anh mắt phức tạp: “Anh...anh...anh là...”
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thẩm Thất, giả vờ giả vịt trả lời: “À, tôi là Trình Thiên Cát, năm nay hai mươi sáu tuổi.”
Thẩm Thất như ngừng thở.
Vừa đúng tuổi!
“Vậy anh gặp cô gái đó ở đâu?” Thẩm Thất cố nén sự kích động trong lòng, thật sự là cô có chút khó mà tin được, lại có thể gặp lại người từng gặp lúc còn nhỏ tại vùng Đông Bắc xa xôi hàng nghìn cây số này ư?
“Cạnh một khu rừng nguyên sơ, cô ấy ở cạnh rừng cây đó, hình như gia đình cũng khá giả, tôi nhớ lúc gặp cô ấy, cô ấy xinh đẹp mỹ miều giống như một cô công chúa nhỏ vậy.” Ánh mắt Trình Thiên Cát sáng rực, nói với vẻ mặt hoàn toàn không để ý.
Tim của Thẩm Thất lập tức đập mạnh: “Cô em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744845/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.