Nhưng mà đấu trường ngầm không có những hạn chế này.
Những người xem đều rất sôi nổi, bọn họ va chạm vào nhau một cách kịch kiệt.
Nhìn thấy máu tươi, tất cả mọi người đều trở nên kích động, ai ai cũng phấn khích lạ thường, không ngừng gọi tên tuyển thủ trên đài.
Thẩm Thất đúng thật là không thể nào thích nổi tình cành này.
Lưu Nghĩa cùng mang một khuôn mặt cảm khái mà nói: “Thật may là một boxer chính quy như tớ không rơi vào tình cảnh này. Ở chỗ này, boxer chỉ là nô lệ chứ không hề có một chút tôn nghiêm nào.”
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng thế. Nhưng mà mỗi người đều đi trên con đường của chính mình, đều cần phải chịu trách nhiệm với bản thân. Cho dù họ có vì cái gì đi chăng nữa thì một khi đã chọn con đường này rồi thì cũng khiến cho người khác động lòng trắc ẩn.”
Hạ Nhật Ninh thuận tay đặt tiền cược cho boxer vừa bị đối phương đánh gục, quỳ rạp trên mặt đất mà không thể đứng dậy nổi.
Mọi người xung quanh chỉ quan tâm đến việc tiền đặt cược của họ trôi mất chứ không có ai đến hỏi xem người kia còn sống hay đã chết.
Rất nhiều người ném đồ lên trên đài để để trút giận.
Hiện trường lộn xộn hết cả lên trong nháy mắt.
Thẩm Thất cảm thấy trái tim cô bị bao phủ bởi sự hoảng sợ.
Lưu Nghĩa khoanh tay, cô cũng hơi bất bình: “Thảo nào mà ở đây chỉ có thể là đấu trường ngầm, đúng là quá coi thường sự tôn nghiêm của tính mạng con người.”
Hạ Nhật Ninh thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744812/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.