“Ừm? Không đúng lắm. Trông hai người cứ thấy sai sai ấy nha!” Thẩm Thất tỏ vẻ hoài nghi.
“Ôi dào, thực ra cũng không có gì.” Lưu Nghĩa lập tức dựa vào vách tường đầy chán nản, nói: “Cậu còn nhớ sáng hôm cãi nhau với Thôi Nguyệt Lam lúc ăn cơm không?”
Thẩm Thất gật nhẹ đầu: “Đương nhiên mình nhớ. Ăn một phát tát trước mặt nhiều người như vậy, đời này có thể quên mới lạ.”
“Sau hôm đó, bỗng nhiên Văn Nhất Phi chạy tới tìm tớ hỏi chuyện, hỏi vì sao cậu không gọi điện thoại cho Hạ Nhật Ninh. Tớ nói, ‘làm sao tôi biết được chứ?’” Lưu Nghĩa dang tay tỏ ý không biết rồi nói tiếp: “Sau đó đầu óc anh ta cứ như bị chập điện ý, tự dưng quay sang coi thường tớ. Anh ta nói, tớ biết mới là lạ. Tớ không phục liền hỏi sao anh ta lại nói như thế?”
“Sau đó anh ta trả lời, nói tên đàn ông như tớ căn bản chẳng hiểu gì về tình cảm, tất nhiên không hiểu chuyện giữa cậu và Hạ Nhật Ninh.” Lưu Nghĩa nói tới đây, khuôn mặt bừng bừng nổi giận: “Sao tớ có thể bị anh ta nói như vậy chứ?”
“Thế rồi cậu đáp trả thế nào?” Đến lúc này, Thẩm Thất cũng thấy hứng thú. Cô không ngờ rằng vẫn còn xảy ra chuyện như vậy sau khi chuyện kia kết thúc!
“Tất nhiên tớ quật ngã anh ta rồi!” Lưu Nghĩa nói giọng thản nhiên: “Không phải anh ta nói tớ là đàn ông sao? Vậy thì cho anh ta cảm nhận một chút sức mạnh của đàn ông là được rồi!”
Trong nháy mắt, Thẩm Thất há hốc miệng: “...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744786/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.