Mặc dù cô đã quyết định rời xa Hạ Nhật Ninh, nhưng tình yêu không phải nói chấm dứt là chấm dứt ngay được.
Nếu như một tình yêu mà có thể tùy tiện chấm dứt thì đó không thể được gọi là tình yêu.
Cô yêu hắn thật lòng, vì vậy, không thể chấm dứt được.
Thẩm Thất do dự một chút rồi lại chạy đến bên cửa sổ nhìn vọng xuống.
Chỗ đó đã không còn người nữa.
Xe cũng không thấy.
Thẩm Thất không miêu tả nổi thứ cảm giác nơi đáy lòng cô.
Luôn cảm thấy bị mất mát thứ gì đó.
Thẩm Thất buồn vô cớ xoay người, nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của Lưu Nghĩa, giấu đầu hở đuôi giải thích rằng: “Tớ xem trời mưa thế nào thôi?”
Lưu Nghĩa chỉ cười cười, không nói gì.
Thẩm Thất quay lại ăn hết tô mì rồi bắt đầu dọn dẹp chăn đệm.
Lúc này có người gõ cửa: “Xin chào, tôi là người phục vụ của khách sạn.”
Hả? Tầm này, người phục vụ gõ cửa làm gì?
Lưu Nghĩa đứng lên: “Cậu cứ ở đó đi, để tớ đi mở cửa cho!”
Lưu Nghĩa đi thẳng ra mở cửa, mở cửa rồi thì nhìn thấy nhân viên phục vụ của khách sạn đang đứng đó.
Người phục vụ ôm một chiếc hộp nói rằng: “Đây là một vị khách nhờ tôi đưa tới, chỉ đích danh là tặng Thẩm Thất tiểu thư.”
Lưu Nghĩa quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Tìm cậu này.”
Lúc này, Thẩm Thất cũng đi tới, cô liếc hộp quà trong tay người phục vụ rồi hỏi: “Vị khách nhờ anh đem quà đến đây có dáng người như thế nào?”
“Tôi cũng không biết, tiếp tân bảo tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744768/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.