Phùng Mạn Luân nhấc chân đạp mạnh một cái vào vai của Lâm Khê. Lâm Khê lảo đảo ngã ra ngoài.
Rốt cuộc Hạ Nhật Ninh đã bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?
Không, không thể nào!
Hạ Nhật Ninh vốn không thể phát hiện ra được!
Không có đạo lý đó!
Lâm Khê là người có tiêu chuẩn phù hợp nhất mà hắn tìm được!
Không có lý do gì!
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu vậy?
Rốt cuộc là ai để xảy ra sơ suất?
Phùng Mạn Luân buồn bực đập phá đồ vật trong phòng.
Thẩm Thất, Thẩm Thất rốt cuộc đang ở đâu?
Phùng Mạn Luân lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Thất.
Số máy dùng để liên lạc công việc của Thẩm Thất đã tắt, hắn gọi vào điện thoại riêng mới có tín hiệu kết nối.
“Em đang ở đâu vậy?” Phùng Mạn Luân thở hổn hển hỏi.
Thẩm Thất thoáng ngẩn người ra, không hiểu trả lời: “Tôi ngắm hoa sen ở bên hồ. Đài sen chín rồi nên tôi đang hái về.”
“Cái gì?” Trong lòng Phùng Mạn Luân kinh ngạc hỏi: “Vậy điện thoại dùng để liên lạc công việc của em đâu?”
Thẩm Thất nhớ tới lời Hạ Nhật Ninh dặn nên đành cắn môi một cái nói: “Ơ, anh quên rồi sao? Điện thoại di động của tôi bị hỏng rồi nên tôi để ở nhà không có cầm theo. Sao vậy anh?”
Lúc này Phùng Mạn Luân thật sự muốn ném cái điện thoại trong tay đi!
Điện thoại kia là hắn sai Lâm Khê làm hỏng!
Hắn sao có thể quên được!
Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
“Không có việc gì.” Phùng Mạn Luân nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744732/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.