“Rất nhiều chuyện, cũng không phải cứ nỗ lực là có thể thành công. Thiên phú của một người rất quan trọng.” Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên, hắn đưa tay nhéo gò má Thẩm Thất: “Ví dụ giống như em vậy, suy nghĩ quá mức ngây thơ cũng là bệnh, phải chữa!”
Thẩm Thất đưa vuốt ve cánh tay Hạ Nhật Ninh, bình tĩnh nhìn hắn: “Tôi mới không có đó!”
“Vậy em nói cho anh biết, Phùng Mạn Luân nói gì với em?” Khóe mắt Hạ Nhật Ninh chợt giật giật, hàm ý lộ rõ nơi đáy mắt.
Thẩm Thất nghẹn ngào một chút, rồi mới lên tiếng: “Ngày đó trang viên Cảnh Hoa mở party, lúc anh bảo em công khai danh phận, hắn đã từng đến tìm em.”
“Hả?” Đôi mắt Hạ Nhật Ninh chợt hiện lên một tia chết chóc.
“Hắn nói với tôi, trong lòng anh vẫn luôn có một thích một người con gái, anh vẫn luôn tìm cô ấy, để tìm cô ấy, anh đã tìm rất nhiều người thế thân. Tôi cũng là một trong số đó.” Tâm trạng Thẩm Thất vẫn còn khá buồn phiền: “Anh có dám nói rằng, anh chấp nhận tôi vì tôi cũng có vết bớt giống người đó không?”
Hạ Nhật Ninh suýt nữa tức giận tới bật cười.
Chì vì một cái bớt mà thích một người sao?
Hắn không thiểu năng như vậy!
“Hắn còn nói, anh rất cố chấp trong chuyện tình cảm, một khi đã thích một người là sẽ không dễ dàng thay đổi. Vì vậy em chỉ là một... lá chắn giúp anh chống đỡ những áp lực bên ngoài.” Thẩm Thất nói xong câu đó, liền hùng hồn nhìn Hạ Nhật Ninh: “Em cũng cảm thấy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744715/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.