Thấy cô sốt ruột không biết làm sao, Uông Hạo Thiên nhắc nhở:"Gọi điện thoại đi, tuy rằng anh ta không nhất định bắt máy.”Lúc này Thích Vi Vi mới phản ứng lại, lập tức lấy điện thoạira gọi, nhưng đúng là anh đã khóa máy.
"Anh ấy tắt điện thoại. Không được, em phải đi tìm anh ấy."Thích Vi Vi nóng nảy, thật sự sợ anh sẽ nghĩ quẩn. Lúc này anh nhất định rất yếuđuối, cô phải đi cùng anh.
"Anh đi với em." Uông Hạo Thiên nói.
"Không, anh đừng đi, để em tự mình đi. Bây giờ anh ấychắc chắn không muốn gặp bất kỳ ai."Thích Vi Vi ngăn cản anh.
Uông Hạo Thiên nhìn cô gật gật đầu: "Vậy được rồi,nhưng mà em muốn đi đâu, để anh đưa em đi."
"Em cũng không biết." Thích Vi Vi lắc đầu.
"Em bình tĩnh một chút. Hai người không phải từ bé lớnlên bên nhau sao, em nghĩ lại xem anh ta có thể đi đâu." Uông Hạo Thiên nhắcnhở.
"Em không biết, không biết." Cô trước giờ không hềđể tâm tới, đều là anh tìm cô.
"Vậy em muốn đi tìm như thế nào?" Uông hạo Thiên cầmvô lăng lái không mục đích, không biết nên đi đâu.
"Đưa em đến nhà anh ấy." Thích Vi Vi nói, cô tin rằnganh sẽ trở về, anh nhất định sẽ sắp xếp chu đáo, bởi vì anh không phải loại ngườibị kích động mà không chu toàn mọi việc.
Xe dừng ở bên đường, Uông Hạo Thiên cầm tay cô, lo lắng dặndò: "Có việc gì phải điện thoại cho anh."
"Vâng." Cô gật gật đầu, lập tức xuống xe chạy vàotrong.
Hoàng Thiên Tứ đứng trên ghềnh đá, nhìn xuống bên dưới nướcsông Hoàng Phổ cuồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220121/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.