Uông HạoThiên nhìn không thấy đồ của mình, ánh mắt lập tức trở nênnguy hiểm, nhìn chằm chằm mẹ mình. Ở trong nhà này ngoại trừbà ra ai dám động đến đồ đạc của anh.“Đừng nhìn mẹ như vậy, chờ lát nữa mẹ sẽ trả cặp lại cho con,nhưng mà hộ chiếu cùng di động mẹ sẽ cầm. Khi nào con đồng ýhôn lễ này thì mẹ sẽ trả lại cho con.” Bà Uông không hề e ngại nhìn thẳng anh, bà cũng không còn cách nào khác. Ai lại muốn dùng loại phương pháp này đối với con trai của mình đểép nó phải nghe lời chứ.
“Mẹ nghĩ rằng mẹ làm như vậy thì con không có biện pháp nào sao.Mẹ không phải quá coi thường con trai của mẹ chứ.” TayUông Hạo Thiên sờ vào trong túi quần của mình tìm điện thoạidi động, đồ vật đã không có thì anh có thể bảo người bổ sung.
“Con trai, có phải con đang tìm cái này hay không?” Bà Uông đắc ý giơ tay lên, cầm trong tay đúng là điện thoại di động mà anh đang tìm.
Uông Hạo Thiên sửng sốt, điện thoại di động của mình bị bà lấy mất, giơ tay ra muốn đoạt lại: “Trả con.”
Bà Uông lại cầm điện thoại ném qua cho quản gia đứng bên cạnh, phân phó nói: “Đem nó cất đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Quản gia cầm điện thoại di động bỏ đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Uông Hạo Thiên gầm lên giận dữ liền đuổi theo.
Vừa mớiđuổi đến cửa, ngoài cửa không biết khi nào thì xuất hiện haingười vệ sĩ da đen đưa tay ngăn cản đường đi của anh: “Thật xin lỗi, thiếu gia, chúng tôi không thể thả cậu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220086/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.