Uông Hạo Thiên nhìn thấy cái thìa rơi vỡ nát trên mặt đất, bấtchợt nhíu mày nói: “Phản ứng của em như vậy là sao? Giao dịch này không phải doem đề nghị à?”“Tôi…….” Ánh mắt Thích Vi Vi mang theo kinh hoảng, không biếtnên trả lời anh như thế nào, trong đầu chỉ có câu nói phải hoàn thành giao dịchcủa anh.
“Em muốn nói cái gì?” Uông Hạo Thiên cố ý nhìn cô.
“Tôi….Tôi không muốn nói gì cả.” Thật ra cô nghĩ muốn đổi ý,nhưng mà cô có thể đổi ý sao? Bởi vì cô không thể kiếm ra được một trăm nămmươi vạn để trả lại cho anh.
“Ok. Nếu không muốn nói gì nữa thì cứ quyết định như vậy.Tôi đã đợi rất lâu rồi, tôi quả thật rất mong đợi sẽ đến tối mai.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, đáymắt vừa mang theo ý cười lại ẩn chứa dịu dàng, mấy ngày nay anh vẫn luôn áp lựcchính mình, mỗi một lần nhìn thấy cô thì đều nghĩ đến hình ảnh lúc ở khách sạn,lúc đó lại làm cho thân thể anh rục rịch.
Nghe được anh nói như vậy, tâm Thích Vi Vi bắt đầu luống cuống,hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, dưới tình thế cấp bách đành phải nêu ralý do tồi tệ nhất: “Tôi…..Tôi không tiện, chờ vài ngày nữa có được không?”
“Không tiện?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhếchlên một nụ cười khó hiểu.
“Anh cười cái gì?” Thích Vi Vi bị anh nhìn chằm chằm thì cóchút chột dạ.
“Em nói thử xem tôi đang cười cái gì? Nếu tôi nhớ không lầmthì bây giờ em đã rất thuận tiện, không phải sao?” Uông Hạo Thiên hỏi lại cô.
“Anh……..Làm sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220051/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.