Thấy lý do cô nói cũng thật hợp lý, Uông Hạo Thiên gật gật đầu: “Vậy được rồi, có điều hôm nay cô phải về nhà đúng giờ, chuẩn bị cơm tối cho tôi ăn.” “Làm cơm tối cho anh ăn? Anh không đi xã giao sao? Huống chi trong hợp đồng không có quy định tôi phải làm cơm tối cho anh ăn.” Thích Vi Vi nói thầm, rõ ràng là không đồng ý.
“Nói nhảm, trên người tôi có vết thương, có thể đi ra ngoài uống rượu xã giao sao? Tất nhiên là phải về nhà dưỡng thương rồi.” Uông Hạo Thiên tức giận nói.
“Nhưng mà buổi tối tôi phải đi làm thêm, làm sao bây giờ?” Thích Vi Vi hỏi anh, cô không nghĩ sẽ bỏ qua cuộc hẹn với anh Thiên Tứ của mình, lại nói nơi này cũng hoàn toàn không phải nhà của anh.
“Không thể xin nghỉ, thì bỏ việc.” Uông Hạo Thiên trả lời thật tự nhiên, dù sao vết thương này cũng là do cô gây ra, đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm.
“Xin nghỉ?” Cô ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới anh lại nghĩ ra cớ này, vậy phải làm sao bây giờ? Có rồi, lập tức nói: “Hôm nay không được, tôi đã không kịp xin phép, với lại ông chủ đã hai ngày rồi không có ở cửa hàng, ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ xin phép nghỉ, mãi cho đến khi vết thương của anh lành hẳn, có được không?”
Uông Hạo Thiên nhìn cô, thật sự không thể xin nghỉ sao? Hay là không muốn xin nghỉ đây?
Thích Vi Vi bị anh nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, nhanh chóng giải thích: “Anh cũng biết, xin nghỉ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220027/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.