Rầm, Thích Vi Vi lập tức cầm chén đặt thật mạnh trên bàn, thở phì phì trừng mắt nhìn anh, “Anh trêu chọc tôi.”
“Giờ cô mới biết sao? Thật sự là cô gái ngu ngốc, ha ha.” Cuối cùng Uông Hạo Thiên cũng nhịn không được mà cười to ra tiếng.
Sắc mặt Thích Vi Vi hết xanh rồi lại tím, bị anh chọc tức mà không có cách nào phản công nên mắng thầm: “Đê tiện, cười, cười chết anh đi.”
“Rốt cuộc cô đã biết thế nào gọi là tự làm tự chịu chưa?” Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ dáng thở phì phì của cô, tâm tình rất tốt, lại ra lệnh: “Đi làm thức ăn khác mang đến đây.”
“Không đi, anh phải hiểu cho rõ ràng, tôi không phải người hầu của anh, tôi mệt mỏi, muốn đi ngủ.” Thích Vi Vi tức giận, không suy nghĩ liền cự tuyệt, anh ta dựa vào cái gì mà bắt cô phải làm này làm nọ, nói xong liền chạy lên lầu.
“Xem ra, ngày mai chắc phải tìm chị Hồng rồi, chị ta có lẽ nên trở về nhà nghỉ ngơi.” Uông Hạo Thiên ở phía sau, không nhanh không chậm mở miệng uy hiếp.
Lại uy hiếp cô, Thích Vi Vi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, cắn răng mắng “Anh thật đê tiện, ngoại trừ uy hiếp tôi ra, anh có thể làm được gìnữa? Anh đường đường là một tổng tài, không sợ bị người ta chê cườisao?”
“Ai bảo uy hiếp cô hữu dụng làm chi, chẳng lẽ cô không có nghe nói qua câu, bất chấp thủ đoạn sao?” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, khóe môi anh nhếch lên thành một đường vòng cung tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220014/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.