Trong phòng bệnh của bệnh viện, Thích Vi Vi nhìn thấy mẹ đang ngủ say, lúcnày mới nhẹ nhàng giúp bà đắp chăn, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh,cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ngồi ở trên ghế tựa đầu vào vaianh, mấy năm nay, ít nhiều gì cũng nhờ vào anh Thiên Tứ, cô mới có thểgượng dậy được.“Bác gái đã ngủ chưa?” Hoàng Thiên Tứ nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy, anh thật sự rất đau lòng.
“Ngủ rồi.” Cô nhắm mắt lại nói, trong lòng thật sự quá mệt mỏi, mệt đến nỗi không thể cùng người mà mình thương yêu nhất nói hết câu.
“ViVi, đừng quá lo lắng, bác gái sẽ khỏe thôi, từ nay về sau, tất cả mọichuyện đều để cho anh gánh vác, anh sẽ chăm sóc em và bác gái thật chuđáo.” Hoàng Thiên Tứ nhẹ nhàng lấy tay vuốt lại mái tóc rốitung của cô, trong lòng anh âm thầm hạ quyết tâm, từ bây giờ trở đi, mặc kệ vất vả đến thế nào, anh cũng nhất định gánh hết trách nhiệm đang đènặng trên vai cô.
“Vâng.” Thích Vi Vi mở to mắt nhìn anh, nước mắt cảm động từ trong khóe mắtchảy ra, nhưng nghĩ đến việc mình sắp trở thành người đàn bà của mộtngười đàn ông khác, ánh mắt trở nên ảm đạm một chút, nước mắt rơi càngnhiều hơn, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngoại trừ ba chữ này, cô khôngbiết nên nói cái gì?
“Vi Vi, đừng khóc, hãy tin anh, anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc.” Hoàng Thiên Tứ nghĩ cô đang lo lắng cho mẹ nên khóc, anh chậm rãi nângmặt của cô lên, trong ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220006/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.