AdsThích Vi Vi nhìn anh, trầm tư một chút, nhìn dáng vẻ của anh cũng không giốngnhư người xấu, lúc này mới nói: “Nếu anh đến để giúp tôi thì tôi cũng xin nóirõ nhưng suy nghĩ trong lòng mình, anh bảo tôi đi cầu xin anh ta, anh ta sẽ đồngý sao?” Vì cái gì cô cảm thấy anh ta sẽ không.
“Chuyện này……….. Phải do chính cô cố hết sức, có làm so vớikhông làm gì thì tốt hơn, phải không?” Sở Thiên Lỗi hỏi lại cô.
“Nói là nói như vậy thôi, đúng rồi, anh hẳn là luật sư đúngkhông? Nếu quả thật là vậy thì anh phải giúp tôi, anh hãy nói cho tôi biết, tôiphải làm như thế nào? Tình trạng của mẹ tôi như vậy thì thật sự không cần bồithường đúng không?” Thích Vi Vi nhìn anh, tha thiết hy vọng anh sẽ cho mình mộtđáp án.
“Chuyện này…………” Sở Thiên Lỗi tạm dừng một chút, sau đó mớigật gật đầu: “Nếu đối tượng không phải là anh ấy, thì có lẽ không cần bồi thường,nhưng thật đáng tiếc, đối tượng lại là anh ấy, cho nên, cô nắm chắc không có phầnthắng, anh ấy có cả một đoàn luật sư tài giỏi, cô cảm thấy bản thân có thể thắngđược hay sao? Bây giờ, cô không có sự lựa chọn nào khác, hoặc là bồi thường mộttrăm vạn, hoặc là để anh ấy lấy phòng, nếu cách nào cô cũng không thể thì chỉcòn một con đường cuối cùng, đó là đi cầu xin anh ấy.”
“Nếu anh có lòng tốt đến đây nhắc nhở tôi, làm cho tôi thứctỉnh, vậy thì anh cho tôi mượn một trăm vạn được không?” Đột nhiên Thích Vi Vithốt ra, lời vừa nói ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1219994/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.