Nghe bác nói câu này, tôi như người bị sét đánh ngang tai, cảm giác trong lòng cứ cuồn cuộn lên như có ai châm lửa đốt trong đó:
- Bác nói gì cơ? Xúc hết là sao ạ? Sao lại xúc?
- Nó thuê máy xúc từ chiều qua cơ nhưng bác không để ý. Sáng nay đi chợ qua thấy máy xúc đang bắt đầu phá tường hết rồi, mày về nhanh đi con ơi. Bố mẹ mày giờ chỉ còn ít đất này để thờ phụng thôi.
- Vâng vâng, con về ngay đây. Bác gọi ra gọi công an xã đến đi.
- Ừ, về nhanh lên con.
Cúp máy xong, tôi vội vàng phi xuống giường rồi cuống lên tìm quần áo, có lẽ vì run quá nên tôi lục tung hết lên cũng không tìm được cái nào có thể mặc được, mãi đến khi Phong lên tiếng, tôi mới biết hóa ra nãy giờ mình đang khóc:
- Có việc gì thế em? Việc gì mà lại khóc?
Tôi đưa tay sờ lên mặt thấy trên đó ướt đẫm từ lúc nào, vội vàng lấy tay áo lau đi rồi hắng giọng, cố tỏ ra bình thường nói với anh:
- Anh rể em về quê… định phá nhà thờ họ dưới quê... Đất đó là đất hương hỏa, bố mẹ em giờ không còn gì nữa, chỉ còn miếng đất… đó thôi. Em phải về quê xem thế nào đây, tý anh dậy nói với bố mẹ hộ em nhé.
Phong nhìn chằm chằm tôi, rõ ràng tôi đã cố nín khóc lắm rồi nhưng mà không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra, lau kiểu gì cũng không kịp. Anh chần chừ mấy giây, sau đó đi lại gần rồi chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-khong-yeu-minh/91977/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.