Đáy mắt Vũ dường như ươn ướt, anh ôm siết lấy tôi, âm giọng anh nghẹn đi:
– Đừng nghĩ nhiều… anh không muốn em chịu khổ… con cái cứ để tự nhiên đi em!
Nước mắt tôi lại rơi rồi, tôi sụt sịt gượng cười trấn an anh:
– Không sao mà, em chịu được, nhìn trẻ con em thèm lắm… mình đi làm IVF sớm anh nhé!
Vũ không trả lời, chỉ gật nhẹ, hôn lên trán lên mũi lên môi tôi anh khẽ giục:
– Em nghỉ ngơi đi, bao giờ xong bữa anh gọi dậy!
Tôi chẳng muốn nghĩ ngợi thêm, cơ thể vẫn còn mệt mỏi, đặc biệt là tinh thần vẫn không sao vui lên được dù được Vũ sưởi ấm trái tim, chỉ gật đầu đồng tình với anh rồi nằm quay lưng lại. Ít nhất lúc này tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật tôi có vấn đề lớn trên con đường làm mẹ…
Những ngày tháng chờ đợi chu kỳ tiếp theo chẳng hiểu sao tôi cứ chán nản, cứ cáu kỉnh vô lối không sao kiểm soát được, có lẽ vì cú sốc tinh thần vẫn không nguôi ám ảnh tâm trí tôi. Vũ kiên nhẫn thông cảm cho tôi lại càng làm tôi cảm thấy mình có lỗi, đã không thể cho anh một đứa con lại còn khó tính khó nết, đến tôi cũng tự ghét bỏ bản thân nhưng không sao thoát ra được cảm giác khó chịu từng giây từng phút.
– Món này không ngon à em, chẳng thấy em động đũa thế?
– Em không muốn ăn, anh đổ hết đi!
Tôi nhăn nhó chán nản gạt đũa. Vũ bặm môi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-em-tung-yeu/3387217/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.