Tôi gật đầu, hiểu bọn người đứng đằng sau cuối cùng cũng đã có thể tìm ra, không ai khác chính là công ty Thành Lộc. Bọn họ nghĩ không ai có thể lật mặt bọn họ sao? Lưới trời lồng lộng, kẻ gây ra tội ác chắc chắn phải chịu trách nhiệm, không thể cứ vậy cho qua, cứ vậy để bọn họ nhởn nhơ được. Xem ra giờ đối thủ của Sao Việt chỉ còn Diễn An, tôi chỉ mong các công ty cạnh tranh lành mạnh không gây chuyện sau lưng đối thủ thêm nữa, trên hết mỗi công ty cần phải hiểu chính bản thân có thể phát triển lớn mạnh được hay không là nhờ tri thức, nhờ kinh nghiệm cùng tinh thần phục vụ. Mỉm cười tôi nói với Vũ:
– Vâng… vậy tạm thời chúng ta có thể ngủ ngon rồi anh ạ. Còn Linh Đan… em cũng mong chúng ta không gặp những vấn đề cạnh tranh bẩn trên thương trường như vậy.
– Chẳng thể biết được điều gì, tinh thần cảnh giác là điều bắt buộc. Dù sao… chúng ta cũng đã chọn một con đường sáng sủa hơn lúc trước, anh cũng cho người bảo vệ em tốt hơn, sẽ không để em và con phải chịu oan ức thêm.
Đáy mắt Vũ thoáng hằn lên nỗi căm phẫn, len lỏi trong đó là tia chua xót làm sống mũi tôi cay xè nhớ lại chuyện cũ. Gượng cười tôi trấn an anh:
– Vâng… em sẽ giữ tinh thần thoải mái, đêm nay chúng mình cũng… đi ngủ sớm một chút nhé!
Nói xong hai má tôi chợt nóng ran lên trước ánh mắt nồng nàn đầy ẩn ý của người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-em-tung-yeu/3387214/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.