Hai bát phở bò thơm lừng được bưng ra, Vũ không ăn cứ nhìn tôi làm tôi ngài ngại hỏi:
– Anh không ăn đi, hay không hợp khẩu vị?
– Không.
Vũ bắt đầu thưởng thức phở, thỉnh thoảng lại ngẩn ra nhìn tôi. Cái đồ… tự nhiên bày tỏ tình cảm đến người ta làm người ta không quen, hai má nóng ran ửng hồng chẳng biết vì hơi phở nóng hay vì người ngồi trước mặt nữa. Thực lòng cho đến lúc này tôi vẫn chưa tin được vào tình cảm của Vũ dành cho tôi, con người ngồi trước mặt tôi… có thể ngốc nghếch đến mức… nghĩ là tôi yêu Hùng, có thể chấp nhận lui về phía sau chỉ vì những lời của mẹ tôi sao?
– Đã no chưa?
– À… tôi no rồi.
Vũ gật đầu, bước ra quầy thanh toán tiền bữa ăn rồi cùng tôi trở về nhà ba mẹ tôi.
– Hôm trước, mẹ van xin tôi buông tha cho cô.
Vũ nhàn nhạt kể lại chuyện, khẽ thở hắt ra một hơi. Tôi ậm ừ biện hộ:
– Vì… mẹ chỉ muốn tôi hạnh phúc… người làm mẹ nào cũng vậy. Lúc đó mẹ… không tin tưởng… ở anh.
Anh bặm môi gật đầu hiểu chuyện, đến tận lúc này, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình gần anh hơn thế. Kể cả lúc… anh chưa gặp tai nạn, khoảng cách giữa tôi và anh vẫn cứ rõ ràng chẳng thể san lấp. Vậy mà lúc này… có thể cùng chung một hướng với Vũ tự nhiên lại cảm thấy không thực, cơ thể cứ rộn lên niềm vui chẳng thể nào ngăn khóe miệng không cong lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-em-tung-yeu/3387204/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.