Mấy ngày sau đó tôi nằm trong bệnh viện tĩnh dưỡng, Vũ không hề xuất hiện. Suy nghĩ tôi rời bỏ anh có lẽ không cần thiết, bởi chính anh đã rời bỏ tôi trước rồi. Buổi sáng ngày thứ tư kể từ lúc tỉnh lại, khẽ thở dài một hơi, tôi đánh răng rửa mặt xong bước từ toilet trở lại giường. Cảm thấy muốn về nhà, dù lúc này ba mẹ tôi vẫn còn đi nghỉ mát chưa về, tôi thu dọn lại chăn gối, chải lại tóc tai bước ra cửa định gọi cho cô y tá tên Hạnh. Bất chợt tôi sững lại khi nghe thấy tiếng Hạnh. Cô ấy đang nghe điện thoại cách tôi một chậu cây cao quá đầu người.
– Anh Vũ ạ? Sức khỏe chị Linh tốt hơn nhiều rồi, em nghĩ chị ấy đã có thể xuất viện. Sao anh không đến thăm chị ấy thế ạ?
– …
– Em biết rồi, giờ em đi mua phở cho chị ấy ăn sáng đây ạ.
Trái tim tôi vô thức đập thình thình, cảm giác ấm áp từ đâu lan tỏa khiến tôi bực bội. Vũ vẫn quan tâm đến tôi, chỉ là anh không muốn gặp tôi mà thôi. Vì tôi đuổi anh đi, nên anh tức giận tôi sao? Người tức giận phải là tôi mới phải. Nhưng… có gì là quan trọng nữa?
Hạnh bước một bước khỏi chậu cây đã thấy tôi đứng chết trân, cô ấy hơi giật mình hỏi:
– Chị Linh, sao chị lại ra đây thế này? Em đi mua phở bò cho chị ăn sáng nhé, ăn cháo mãi chán chị nhỉ?
– À… không cần đâu Hạnh, chị muốn về nhà. Thủ tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-em-tung-yeu/3387196/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.