Ngay sau câu hỏi của tôi, Vũ tắt tivi, không gian chợt chìm vào im lặng. Tiếng tim tôi đập dường như lại vang lên. Vũ… chấp nhận đề nghị của tôi sao?
Vũ bước đến bàn nhỏ cạnh giường, mở ngăn kéo lấy máy sấy. Tôi vươn tay về phía anh định đón lấy, nào ngờ anh chau mày nói:
– Ai khiến cô làm? Nằm nốt hôm nay cho tôi!
Cái mặt hồng lên vì chờ đợi của tôi chợt biến thành màu đỏ, vừa ngượng lại vừa ấm ức trước vẻ lạnh lùng chẳng thiết của Vũ. Tôi hơi giận nằm quay lưng vào Vũ. Một hồi anh sấy khô tóc, cất máy sấy trở lại, bước qua chân tôi, về nửa giường bên trong của mình. Nằm ngửa người gác tay lên trán anh hỏi:
– Bao giờ khám lần tiếp?
Tôi hơi giật mình, anh… hỏi vậy là có ý gì?
– À… bác sĩ khuyên là tuần 20 đi khám tiếp.
– Tôi đưa cô đi.
Mím nhẹ môi tôi suy nghĩ, có chồng đưa đi khám thai sao tôi có thể không vui, chỉ là… không biết tâm trạng của anh thế nào nhỉ, có vui không hay cảm thấy phiền phức vì trách nhiệm đây?
– Phải chờ lâu đấy, nếu anh bận thì thôi.
– Bận. Nhưng việc cần thì phải làm.
– Cũng không quan trọng đâu… tôi đi một mình được.
– Cô định tước quyền làm cha của tôi đấy à?
– À… không phải. Tôi chỉ sợ làm phiền anh thôi.
– Không đến lượt cô sợ.
Vũ cau mày, xoay người nằm quay lưng về tôi. Cứ tưởng anh ngủ ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-em-tung-yeu/3387192/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.