Chương trước
Chương sau
Lòng ngổn ngang nỗi buồn, tôi gạt đi tất cả. Trong bụng tôi còn một sinh linh bé nhỏ, lúc sáu tuần tôi đã đi khám, may mắn con an toàn trong tử cung và có tim thai. Niềm hạnh phúc cứ dâng đầy khi tôi biết con đang lớn từng ngày. Chuyện Vũ quên tôi, dù buồn lắm nhưng tôi chỉ biết tự động viên rồi thời gian sẽ giúp anh nhớ lại tôi thôi, lúc này tôi thẫn thờ đặt điện thoại xuống bàn, xuống nhà phụ chị giúp việc tên Ngân và mẹ tôi làm bữa tối.

– Oẹ!

Tôi ôm miệng chạy vội vào nhà vệ sinh khi ngửi thấy mùi trám hấp. Quái thật, món này tôi mê mẩn ăn không biết no, tự nhiên hôm nay chị Ngân mua được tôi lại không chịu nổi mùi. Đúng là… đến lúc này có muốn giấu cũng khó mất rồi! Mẹ tôi sững sờ, linh cảm của người mẹ khiến mẹ tôi vội bước theo tôi.

– Linh, con có thai à?

Tôi lắc đầu lảng tránh ánh mắt mẹ, mặt mũi bất giác đỏ lựng. Mẹ tôi đanh giọng nói:

– Mày không hành kinh hai tháng nay, đừng tưởng mẹ không biết! Nó là con thằng nào?

Nhìn khuôn mặt lo lắng của mẹ, tôi tin mẹ không thể nào nghĩ đứa bé lại là con của Vũ. Thời điểm Vũ đến nhà xin phép kết hôn với tôi, tôi và anh rất ít giao tiếp, gọi là yêu thương quấn quýt thì không đúng, ngày cưới còn chưa tân hôn anh đã gặp tai nạn, mẹ lo là phải thôi. Con gái mẹ muốn bắt Vũ đổ vỏ thì làm sao mẹ có thể chấp nhận, cũng làm sao tin vào hạnh phúc tương lai của tôi được?

– Nó là con anh Vũ.

Tôi thật thà trả lời, thực lòng không muốn mẹ nghĩ con gái mẹ chơi bời trác táng ép con trai nhà người ta đổ vỏ. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác không hiểu của mẹ, tôi vội nói:

– Con và anh ấy cam tâm tình nguyện, thế nên chuyện này là bình thường mẹ ạ! Mẹ đừng nói với bên nhà họ mẹ nhé!

– Mày định giấu đến bao giờ? Cứ thế âm thầm chịu đựng à con? Sao mày ngu thế hả con!

Mẹ tôi thương con gái đến thắt ruột thắt gan, mặt mũi bà nhăn nhó tím lên, cơ thể run run vừa đau đớn vừa tức giận. Tôi sụt sịt cúi mặt trầm giọng:

– Mẹ, anh Vũ giờ chẳng nhớ gì về con… cũng chẳng biết bao giờ anh ấy nhớ lại được… cả nhà họ lại ghét bỏ con… giờ họ biết con đang mang thai con anh ấy thì có gì là tốt? Anh ấy sẽ cảm thấy nặng nề vì trách nhiệm… còn gia đình anh ấy… nếu họ từ chối đứa bé thì không nói… lỡ như… họ giành mất con của con thì con biết phải làm sao? Nhà họ quyền thế như vậy, nhà mình đấu thế nào được hả mẹ?

– Con ơi là con… huhuhu… sao lại khổ thế này hả con?



Mẹ tôi thốt lên trong đau xót, nước mắt mẹ chảy dài. Mẹ kéo tôi vào lòng, xoa xoa tóc mai tôi như mẹ vẫn hay làm. Tôi biết mẹ buồn nhưng như vậy cũng là chấp nhận nghe tôi không nói cho ai biết đứa bé là con của Vũ. Gia đình tôi giàu thì không phải quá giàu như gia đình Vũ như cũng là khá giả, việc nuôi một đứa bé không phải khó khăn gì, mẹ chỉ thương tôi tưởng lấy được chồng giàu có tử tế, cuối cùng lại thành mẹ đơn thân một mình tủi cực. Trong cuộc sống này, đâu phải thứ gì cũng mua được bằng tiền, nuôi một đứa con mà không có cha, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy thắt lòng.

Tôi lau nước mắt cho mẹ, gượng cười nói:

– Đứa bé trong bụng con được chín tuần rồi mẹ ạ… Mẹ sắp lên chức bà ngoại rồi đấy!

– Làm bà ngoại thế này… tôi không ham!

Mẹ nhỏ giọng dỗi dằn, tôi mỉm cười sụt sịt trêu mẹ:

– Thế bà không yêu cháu bà à?

– Yêu, bà yêu cháu bà lắm… bà chỉ thương mẹ nó quá thôi!

Tôi phì cười, chuyện to chuyện nhỏ với mẹ về việc mang thai sinh nở một hồi rồi hai mẹ con mới quay lại bếp. Lúc này mẹ dẹp hết món trám hấp, dẹp luôn canh rau ngót, bảo chị Ngân ra chợ mua thêm mấy thứ về tẩm bổ. Trong lòng tôi rộn lên niềm ấm áp, bình yên đến nhẹ lòng. Lúc nào tôi cũng có gia đình ở bên, đó là hạnh phúc, là may mắn mà tôi có được, không phải một thân một mình đương đầu với hoàn cảnh.

Biết Vũ đã về nhà, quan trọng hơn là anh đã khỏe lại, tôi muốn đến gặp anh. Anh không nhớ ra tôi thì sao, chẳng phải tôi đã xác định dù có là như thế tôi cũng phải gặp anh, phải gợi nhắc cho anh nhớ đến tôi sao? Chỉ khi anh nhớ ra tôi mới có thể nói với anh về đứa con trong bụng, tôi không muốn… khiến anh áy náy, không có tình yêu với người mẹ mà lại đèo bòng một đứa con, hơn thế nữa… tôi không muốn gia đình họ cướp mất con tôi.

Chiều hôm sau, tôi rón rén bấm chuông gọi cổng. Lúc này Vũ đã khỏe nhiều rồi, việc tôi gặp lại anh sẽ dễ dàng hơn có phải không, bà Thanh sẽ không nỡ xua đuổi tôi nữa phải không? Tim tôi sững lại khi thấy phía xa Vũ đang tưới hoa trong vườn, lưng quay lại tôi. Anh hơi gầy nhưng đã đi lại được bình thường, tim tôi reo lên niềm hạnh phúc trước những gì trông thấy. Thời gian này Vũ vẫn ở nhà dưỡng thương. Tai nạn ấy làm anh chấn thương sọ não và bầm tím xây xát phần mềm, chiếc xe phanh kịp nên anh không bị thương quá nặng. Mừng đến rơi nước mắt trước hình ảnh này, tôi gọi to:

– Anh Vũ… anh Vũ ơi…

Nước mắt lăn dài không sao kiềm chế được, tôi đưa tay gạt đi, tay vẫy vẫy lên cao mong anh chú ý. Nghe tiếng gọi, Vũ quay người lại. Ánh mắt thờ ơ anh nhìn tôi khiến tôi như bị tạt một gáo nước lạnh, buốt đến thấu tim gan. Tôi gượng cười nói tiếp:

– Anh Vũ… anh mở cổng cho em vào nhà với được không?

Vũ không phải là người vô lý, hẳn anh có thắc mắc về tôi dù không nhớ ra tôi là ai, thế nên anh bước về phía cổng. Bất ngờ bà Thanh từ trong nhà lao ra, bà ấy chỉ thẳng tay vào mặt tôi nói:



– Con sao chổi, mày đến đây làm cái gì? Nhà tao không có loại con dâu như mày!

– Mẹ… anh Vũ đã khỏe rồi… mẹ cho con nói chuyện với anh ấy đi mẹ!

– Tao đã nói hết với thằng Vũ rồi. Mày là vợ nó thật nhưng giờ nó không còn nhớ gì về mày nữa, hai đứa cũng chưa đăng ký gì cả, tao tin là giữa hai đứa mày chẳng có gì sâu nặng vì ngay từ đầu mày đâu có yêu nó, đến đám cưới với nó mày còn hờ hững, giờ mày tiếc cái gia tài nhà này nên mày cố sống cố chết bám lấy nó đúng không? Tốt hơn là mày về đi, về đi cho khuất mắt tao!

Bà ta kéo Vũ vào nhà, anh thờ ơ bước theo mẹ. Tôi chết sững trước những gì diễn ra, bất lực nói to:

– Mẹ, không phải thế đâu, con yêu anh Vũ… con yêu anh ấy lắm… huhuhu…

Tôi quỵ chân trước cổng nhà Vũ, đau đớn đến tái tê. Những gì bà Thanh nói không phải là không có lý, nếu không vì Vũ nhất nhất muốn lấy tôi thì đời nào bà ấy chịu tôi, lúc này… thứ duy nhất níu kéo không còn nữa, bà ấy đã dùng những lời nói hợp lý này để thuyết phục Vũ đừng nên nghĩ đến con vợ vô tình vô nghĩa lại còn là sao chổi làm gì. Tôi muốn gặp Huy, muốn anh ta giải thích giúp tôi đêm đó tôi và Vũ đã ở bên nhau, muốn anh ta kể về tình yêu của chúng tôi cho Vũ nghe, chắc hẳn anh sẽ tin tôi, nhưng tôi không biết làm sao để liên lạc được với Huy. Có khi nào… cứ đợi ở đây, biết đâu sẽ được gặp nhóm vệ sĩ của Vũ không? Tôi không biết nữa… chỉ biết tôi cần gặp Huy, chỉ biết cầu cứu anh ta mà thôi. Ấy vậy mà, tôi ngồi đó chưa được mười phút, từ trong nhà có một toán đàn ông mặc âu phục đen lạ mặt bước ra. Bọn họ quát lên:

– Cô kia! Cô còn không về đi hay để chúng tôi phải đuổi cô đi hả?

– Các anh… các anh cho tôi gặp anh Huy có được không?

Tôi cố sức nói với họ, không ngờ bọn họ lạnh giọng trả lời:

– Tôi không biết Huy nào hết, chúng tôi mới được thuê bảo vệ anh Vũ.

Bà Thanh thật biết cách chặt đứt quá khứ của Vũ, bọn họ là những người mới hoàn toàn, cũng có nghĩa tôi chẳng thể nào tìm được Huy, mà dù có tìm ra được thì… chưa chắc Huy đã chịu giúp tôi. Chẳng còn cách nào, tôi thất thểu bắt taxi trở về nhà, nước mắt chảy trong vô thức, lòng tôi buồn vô hạn, chẳng biết tương lai của tôi và Vũ sẽ ra sao. Tôi nhất định phải gặp anh thêm lần nữa… nếu một tháng anh không nhớ thì hai tháng, ba tháng… cứ thỉnh thoảng tôi lại tìm gặp anh… lại gợi nhớ cho anh. Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, không dễ dàng đầu hàng! Người đàn ông yêu tôi hơn cả mạng sống của anh, tôi không muốn mất anh, tôi muốn được ở bên anh, cùng anh chăm sóc con, cùng đem đến cho con một gia đình ấm áp. Thế nên, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ từ bỏ!

Niềm tin ấy giúp tôi vượt qua tháng chờ đợi tiếp theo trong bồn chồn. Vũ vẫn không chủ động tìm đến tôi, chỉ cần vậy thôi là tôi hiểu anh chưa nhớ ra tôi. Bụng tôi còn nhỏ nhưng cảm giác một sinh linh bé bỏng đang dần lớn lên trong bụng mỗi ngày một rõ rệt. Con của tôi và anh được ba tháng rồi… nếu anh nhớ ra, nếu anh biết được, chắc chắn anh cũng như tôi, hạnh phúc vô bờ khi biết con có mặt trên đời.

Tôi nhờ một thám tử điều tra hành tung của Vũ sau khi trở về từ biệt thự nhà anh. Cho đến hôm nay anh đã bắt đầu đến quán bar quản lý trở lại, sức khỏe nhìn chung không còn gì đáng ngại. Lòng mừng vô hạn trước những bức ảnh khỏe mạnh tuấn tú của anh được thám tử gửi về, bất chợt… tôi sững lại trước hình ảnh một cô gái trẻ xinh đẹp nũng nịu trong vòng tay anh. Niềm vui chợt tắt, tôi bần thần như chẳng còn sức lực, tay run run bất giác làm rơi cả điện thoại.

Cô gái xinh đẹp đó là ai? Có lẽ nào… thời gian qua Vũ đã có người mới rồi sao? Có gì là khó hiểu? Vũ không còn vương vấn hình bóng tôi, anh thỏa sức thả mình vào tình ái với những bóng hồng trẻ trung xinh đẹp vây quanh, tôi có quyền trách anh không? Không… anh và tôi… đã là hai kẻ xa lạ không một chút liên quan. Trái tim trong lồng ngực nhói lên từng hồi, tôi bặm môi chấp nhận đưa tay lau dòng nước mắt, nín lặng cố gắng trấn tĩnh để cơn xúc động tồi tệ không ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.