Một năm sau, tại trấn Đào Hoa nước Bắc Uyển.
Một vùng núi hẻo lánh, dân cư hiền lành, cả thị trấn cũng chỉ có một ngàn mấy trăm nhân khẩu.
Hôm nay, một đám đông hiếu kì tụ tập rất đông trước của lớn uy vũ tại huyện nha. Trên công đường, hai hàng nha sai đứng gọn mỗi bên đập trượng liên hồi.
Đang thăng đường…
Đang uy vũ…
Cuối cùng, huyện thái gia có khuôn mặt tuấn tú, nhưng phong thái chẳng mấy chỉnh tề, mặt mày lười nhác, ngay đến mũ ô sa cũng đội lệch, từ từ bước ra… Dáng đi khật khừ, đứng không ra đứng, đoán chắc mới bị người ta lôi từ trên giường xuống. Ngài lười biếng ngồi xuống, khi mọi người cho rằng đại lão gia chuẩn bị thẩm án, ngài đột nhiên đưa hai tay lên giữa không trung, sau đó một hồi vươn vai ưỡn ngực.
Ngay lúc sau, huyện thái gia nhoài cả người ra bàn, tiếp tục ngủ…
“Đại nhân, đại nhân mau tỉnh lại. Thăng đường rồi.” Lão sư gia ghi chép án tình khẽ đưa lời nhắc nhở. Người đọc sách trong huyện rất ít, biết chữ cũng không có mấy người. Lão sư gia đọc sách nửa cuộc đời, mới chỉ có được một cái danh tú tài… Cả huyện này cũng chỉ có mình ông đỗ tú tài mà thôi. Mấy chục năm rồi, huyện Đào Hoa này chẳng có chút tiền đồ gì cả, đời sau chẳng bằng đời trước, chỉ lo vùi đầu làm nông.
“Hầy…” Cuối cùng huyện thái gia cũng đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng đối với tình hình trước mặt hoàn toàn mờ mịt, ngài mơ màng chớp mắt, sau đó nhìn ra khắp xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-mot-hoang-hau-khong-tranh-sung/175163/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.