Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Tố Nhi vốn định rời đi một mình nhưng Hoàng Phủ Dịch lại cố chấp muốn đưa nàng xuống núi. Thế nên khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã tới khách điếm trong thị trấn.
Thôi thần y hình như đã ra ngoài từ sáng sớm nên nàng chỉ có thể chờ, không biết Thôi thần y đã đi đâu. Lúc này muốn rời khỏi cũng phải chờ ngài ấy về mới đi được.
“Tiểu Bảo, ngày mai có phải là ngày mừng thọ của ông ngoại cậu không? Cậu không chuẩn bị gì sao?”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Một niềm vui bất ngờ cho ông ngoại cậu?”
“Ta quay về chẳng phải chính là niềm vui bất ngờ cho ông ngoại rồi sao?” Cậu nói bình thản như không.
Khóe miệng Thẩm Tố Nhi khẽ giật, nhìn xem đây là luận điệu gì chứ?
Hoàng Phủ Dịch nghí ngoáy mấy tách trà trên bàn, im lặng một hồi lại lên tiếng “Vậy nàng có biết vị thần y đó đi đâu không?”
“Chuyện đó… ta cũng không biết. Đến đây được nửa tháng gần như ngày nào ngài ấy cũng ra ngoài. Ta… cũng ngày ngày ra ngoài… nên…”
“Nàng không hề hỏi?” Hoàng Phủ Dịch hoàn toàn nghi hoặc.
“Chuyện riêng tư của người ta, làm sao dám hỏi?”
“Nói không chừng lại là việc chính sự đó.”
Thẩm Tố Nhi lặng người “Việc chính sự?”
Hoàng Phủ Dịch nhấp một ngụm trà, dường như không hài lòng lắm với vị trà, mím môi nói “Hằng ngày, ông ta đều chạy loạn xạ dưới thâm cốc núi Linh Vân của chúng ta, ta có muốn không biết cũng khó. Nơi đó có rất nhiều chướng khí, cũng có nhiều độc vật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-mot-hoang-hau-khong-tranh-sung/1607699/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.