Phía đông, vầng mặt trời dần nhô cao, thi thoảng lại nghe thấy tiếng gà gáy râm ran phá vỡ sự im lặng.
Lúc Thẩm Tố Nhi tỉnh lại, nàng thấy mình đã ở trong một căn phòng giản dị, nhìn căn phòng rộng rãi, nàng bỗng thấy trống trải vô cùng. Bên mép giường có đặt một bộ y phục sạch sẽ, sau khi mặc lên, nàng nhẹ bước ra ngoài.
Bên ngoài là một đình viện cũ kĩ, cỏ dại mọc khắp nơi, đoan chắc là chỗ do Mộ Dung Cảnh tìm trong gấp gáp. Vừa định bước ra khỏi đình viện, một giọng nói bình thản vọng từ phía sau hòn giả sơn “Nàng muốn đi đâu?”
Thẩm Tố Nhi lặng người, căng thẳng nắm chặt hai bàn tay, không dám động đậy, cũng không dám quay đầu. Nàng tự nhắc bản thân không được phép lưu luyến, có được đêm qua đã là quá đủ rồi, nó chính là ân huệ mà ông trời ban cho, là giấc mộng xa xỉ mà nàng từng mong ước. Trước kia, nàng đã nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa, cũng đã giao ước là… không bao giờ gặp lại.
“Hoàng thượng, xin lỗi, tối hôm qua, ta… đã thất lễ rồi. Ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Xin ngài hãy bảo trọng.” Nàng vội vã rời đi, nhưng mới đi được vài bước, đã cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ, cường liệt từ phía sau ập tới, tiếp đó, cả người bỗng nhẹ bẫng, ngã thẳng vào vòng tay của Mộ Dung Cảnh.
Đến bậc thềm trước nhà, Mộ Dung Cảnh im lặng ngồi xuống, để nàng ngồi trên đùi mình. Hai người cứ im lặng ngồi như vậy, mãi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-mot-hoang-hau-khong-tranh-sung/1607692/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.