Thiên Lãnh mặc kệ ánh mắt sát khí của Linh Nhiên cư nhiên thoải mái bước vào phòng nàng. Hắn cho người tới hầu hạ nàng nhưng là mấy ngày nay hắn thấy nàng đem nha hoàn được đào tạo bài bản, xuất sắc nhất phủ trởthành “bình hoa canh cửa” hết cả. Phái tới bao nhiêu thì bấy nhiêu nàngphải đứng trực ở cửa phòng, không đứng hàng dọc thì xếp hàng ngang, “dàn trận rải thảm” rực rỡ bên ngoài nửa bước cũng đừng hòng vào trong.
- Nhiên Nhi, tại sao lại không cho nha hoàn hầu hạ? Nếu không vừa ý ta liền đổi người khác cho nàng.
- Không cần.
Linh Nhiên nhàn nhạt cự tuyệt ý tốt của hắn, nàng bỏ mặc hắn ngồi độcthoại, một chén nước cũng không thèm rót mời. Nàng lệnh cho Ngọc Nhi ra đứng canh trừng hắn còn mình lẩn ra sau chuồn mất dạng.
- Tiểu thư của ngươi không chịu ăn cơm, ta cho người mang thức ăn tới đây. Ngươi dụ dỗ nàng ráng ăn một chút, biết chưa?
- Tiểu thư nói không ăn liền không cần ăn, không phiền vương gia ngài quan tâm nhiều như vậy.
- Hừ!
Ngọc Nhi một câu vừa phát ra, nhìn biểu tình bất mãn tức giận của ThiênLãnh thì đột nhiên sợ hãi run rẩy. Nàng đối với con người độc ác đối xửtàn tệ với tiểu thư, cảm tình tốt đã mất sạch từ lâu rồi. Đi theo tiểuthư từ nhỏ, nàng trung thành tuyệt đối với Linh Nhiên… tiểu thư ghéthắn, nàng cũng ghét hắn thậm tệ. Có điều họ Lương Hoàng nham hiểm kiakhông phải loại người mà một nha đầu non nớt như nàng có đủ khà năngchống đỡ. Lỡ miệng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-long-vuong-phi-lanh-lung/62957/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.